Muỗi đã cho Gấu "khiêu vũ" đến tận lúc mặt trời lên. Nó đã làm cho Gấu hoàn toàn mệt lử. Suốt đêm Gấu chẳng được nghỉ lấy một chút nào. Gã đã tự đập gã đến thâm tím mình mẩy, để cố bắt cái thằng Muỗi nhép đó mà không được.
Mặt trời lên. Những con chim, con thú tỉnh dậy sau một đêm ngủ ngon lành. Chúng nhảy nhót và ca hót vui vẻ. Chỉ một mình Gấu không vui vẻ gì trước lúc bắt đầu một ngày mới.
Thỏ gặp Gấu ở ven rừng buổi sáng hôm đó. Gấu xù bước vấp, bước trượt, lảo đảo lê đi. Nó chẳng thế nào mở nổi con mắt ra nữa, vì quá buồn ngủ.
Thỏ cười đã đời! Nó cười đến suýt bể bụng ra mất.
– Cảm ơn Muỗi nhé!
– Thỏ vui vẻ nói khi vừa trông thấy Muỗi.
– Bạn thấy gã Gấu đấy chứ?
– Tất nhiên rồi! – Thỏ đáp rồi lại bật cười.
– Bạn thấy tôi cũng không đến nỗi bé nhỏ và yếu ớt quá như người ta tưởng, phải không?
Muỗi nói xong, vừa bay đi vừa cất giọng hát "Vi...e...é".