(Truyenngan.com.vn) Con gái yêu quý của dì!
Con là thiên thần nhỏ của cả nhà đấy, con biết không?
Thế là hai lần dì lỡ bước, một lần lẽ ra đã được thấy Nana của dì ở nhà, còn được thấy “đại ca” ngõ Thanh Khương khoẻ mạnh... Một lần là khi con trong phòng bệnh cách ly, trước khi con đi về nơi xa Nana ạ!
***
Ngày hôm nay, dì học cả ngày, rất có thể dì lại lỡ cơ hội nhìn con lần cuối. Đừng trách dì con nhé. Có thể người ta sẽ nghĩ dì vô tâm, dì chẳng để ý gì đến con cả, chẳng thấy mặt dì xuất hiện bao giờ. Nhưng dì yêu quý con lắm lắm, dì biết thế, và con cũng biết thế, phải không?
Từ hôm dì đi công tác về, con hầu như chẳng theo dì, có phải vì trách dì trong mười ngày đó đã tạm xa và quên mất Nana? Dì xin lỗi nhé! Mỗi lần bế Nana, dì muốn ôm Nana thật chặt, muốn hôn lên má phính của con, thế nhưng lại sợ Nana đau, khó chịu nên đành thôi đấy! Làm thế nào bây giờ hả con?
Con biết không, bà ngoại vẫn khóc mãi, mẹ con vẫn như người mất hồn, vẫn không tin được con có thể bỏ mọi người mà đi đấy! Thực ra dì cũng vậy, có lúc dì cũng ngơ ngẩn nghĩ rằng đây chỉ là một giấc mơ không có thật. Nhưng khi nhìn vào thực tại, nhìn vào hình con trong điện thoại, dì chợt nhận ra rằng mình phải chấp nhận sự thật phũ phàng ấy...
Dì nhớ những lúc con đang dằn giọng khóc, được nghe nhạc dancesport con bỗng dưng nín bặt, mặt thản nhiên như chưa bao giờ con quấy, lúc ấy trông con tức cười lắm ý Nana ơi. Dì thích chụp ảnh con, khi cười, khi khóc, khi con ngủ, lúc nào cũng đáng yêu kinh khủng ấy! Biết bao bức ảnh mẹ con và dì chụp mà dì chưa kịp up! Chắc dì không up nữa con nhỉ, để đó, dì và bà ngoại sẽ ngắm con.
Khi cậu con viết lời an ủi dì và mẹ con, dì những tưởng đó là những lời an ủi bình thường, rồi con sẽ lại nói cười vui vẻ. Con biết dì đau khổ điều gì không, dì là người cuối cùng được biết, sau 2 giờ đồng hồ con ạ. Được đánh thức giữa đêm khuya, dì biết có chuyện...
Nana à, dì đã từng có rất nhiều suy nghĩ liên quan đến con mà người ta hay gọi là linh cảm, vài trong số đó đã thành hiện thực con ạ! Khi nghe mẹ con nói, dì đã nghĩ đến, nhưng vẫn còn có hy vọng. Khi ông ngoại con gọi dì dậy giữa đêm khuya, dì đã biết, nhưng tại sao khi nghe trực tiếp lại không thể cầm lòng? Dì không hiểu nổi mình nữa con ạ, khi nghe tin con, lòng dì nhẹ bẫng, hẫng hụt đến không ngờ... vừa mới khóc mà đột nhiên lại im bặt, dường như nước mắt cũng không biết làm gì và đi đâu nữa, chúng đi một cách hỗn loạn, giọt trào ra khoé mắt, giọt chảy vào trong tim...
Sáng nay cũng bình thường như bao ngày khác, với mọi người, không phải gia đình ta. Nhìn bà ngoại khóc, mắt dì cũng cay xè, may mà kiềm chế được. Dì có thể không mạnh mẽ như nhiều người khác, nhưng cũng có một phần nào đủ để không khóc nhiều, đủ để vẫn tiếp tục bữa sáng vô vị của mình, đủ để ngồi đây xem ảnh của con và viết mấy dòng này trước khi đi làm con ạ!
Vừa viết, dì vừa có suy nghĩ điên rồ rằng người ta nhầm, bác sĩ nhầm, vừa viết xong thì con ngủ dậy... Nhưng suy nghĩ đó lại bị những cuộc điện thoại đi và đến của ông bà con chặt ra trăm nghìn mảnh, đớn đau, tan tác...
Nana yêu quý của dì, ở nơi xa nào đó, con hãy luôn cười tươi như thế này nhé hãy cầu chúc cho cả nhà mình vượt qua nỗi nhớ thương con! Dì không chắc đâu, nhưng sẽ cố gắng cười để tiễn con lên đường trong bình yên thanh thản.
Nana này, giá mà con có thể nói với dì và mẹ con rằng "Big girls don't cry" nhỉ! Dù con chưa nói được và sẽ không bao giờ nói được nữa, dì sẽ cố gắng không thế đâu con! Yêu con nhiều lắm Nana của dì ạ!
Chuyến đi của con ở nơi đây không dài, có thể nói là quá ngắn ngủi, nhưng con mãi là niềm hạnh phúc của cả gia đình. Chào thiên thần của dì, hãy bình yên con nhé!
Cứ ngủ say...
My little angel, I love you and miss you so much!