Chơi đánh dụ, đánh trổng, tạc lon, tạc hình, nhảy dây. Chẳng phân biệt trai gái, chơi với nhau vui là được. Thân nhau lắm, hồi nhỏ cứ ngỡ sẽ cưới nhau cơ.
Nhớ cái lần mà mới biết đánh bài, má kêu trông nhà cho má đi làm, vài phút sau, bỏ nhà sang hàng xóm ngồi đánh tiến lên. Tôi thì đang chơi hăng say, mấy đứa kia tự nhiên im lặng, mặt lấm lét, chả hiểu chuyện gì, tôi cứ thế ngồi chửi tụi nó. Ai dè, má đứng đằng sau, đánh cho mấy roi, bầm hết cả mông, đau lắm, khóc thét cả buổi chiều. Tuổi thơ là gắn với đòn roi, ngày nào mà không bị đánh là ngoan lắm rồi.
Có lần tối khuya rủ nhau ra bờ sông chơi ma lon, 1 cái lon, có vài cục kẹo dừa, cắm thêm mấy cây nhang, ngồi đó cứ mà khấn " ma lon, ma lon".. đợi lâu ơi là lâu, mà chẳng thấy ma lon hiện lên.
- Em biết làm cho ma lon hiện lên rồi?
- Sao? Sao em?
- Kêu ai tè lên cái lon là được à!
Rồi! nhìn qua nhìn lại, thấy thằng nhỏ nhất đám, bắt nó tuột quần đứng tè lên cái lon. Thằng nhỏ cố gắng đến xanh mặt mới ra được vài giọt. Vất vả là thế!
Mà chưa kịp gọi ma lên, thì tụi nhỏ chạy về nhà, coi "những bông hoa nhỏ"...Ghiền! ghiền lắm cái chương trình đó.
Mà sao khi đó cứ thích đi ăn cơm nhà hàng xóm, đồ ăn ít, chủ yếu là nước mắm, rau luộc nhưng sao cứ thích ăn, thích cạo nồi móc cơm cháy. Thèm lắm luôn.
Thích nhất là chơi " năm mười", mỗi lần chạy đi trốn là cởi áo nhau ra đổi, phải nói là đứa nào mà bị thì có nước bị cả ngày. Có lần, tôi bị, đọc năm mười mấy lần ấy, lúc đi tìm thì chẳng thấy ai, khóc quá trời, ai dè mấy người đó đi tắm sông. Tức, giận cả ngày, không thèm chơi nữa. Mà tụi nó cũng mặc kệ, có biết người khác giận là như thế nào đâu. Giận chán cũng chạy ra chơi chung.
Ở Quê tôi, không rạp chiếu phim, không có công viên nước, đường đất thì kéo dài, con nít thì nhiều, chiều nào cũng tụ đầy đường chơi xí banh. Người lớn, người nhỏ chẳng phân biệt gì, cứ kêu mày mày, tao tao.Chiều nào trong xóm cũng đầy ắp tiếng cười...
***
Giờ lớn rồi, cứ mỗi lần nhắc lại chuyện cũ thì cứ mắc cỡ, ngại lắm. Nhưng mà, hiếm khi được gặp nhau, ai cũng đi học xa, lâu lâu cũng chỉ nói được vài câu rồi cũng thôi.
7,8 năm rồi, ai cũng có việc để tâm riêng, con nít cũng không hay chơi như trước.
Đi học ở thành phố, sống 1 cuộc sống nhộn nhịp, hối hả, biết nhiều cái mà mình chỉ được nghe trên ti vi, khác rồi, khác xưa lắm rồi. Thèm lắm cảm giác quê nhà, với lũ trẻ, với mùi vị quê hương, tuổi thơ tuy thiếu thốn nhưng đầy ắp kĩ niệm, nhớ những câu ru " à ơi dí dầu" của má, nhớ những khi ăn đòn thật đau. Những trưa hè tắm sông, bắt ếch, bắt dế về chơi. Những lúc đạp xe đạp thật xa để hái phượng, chơi đá gà.Những khi đi đào củ lang, củ mì. Những trái xoài chua với chén mắm ớt cay.
Trầy trụa, mồ hôi chảy đầy người khi ôm nhau chơi " gở gẻ"..Nhớ những khi giận hờn nhau, cách 1 cái hàng rào mà chẳng thèm nhìn mặt, lâu lâu lại chạy sang nhà hàng xóm xin lại cái quần, cái áo bị lấy nhầm.
Nhớ cái mùi vị của kẹo kéo, của cây kem chuối, gói xôi bắp, cục kẹo dừa. Những trái ổi, trái me hái trộm.
Những con cá được câu trên dòng sông sau nhà, là những khi trèo cây khế, trứng cá té trật tay.
Những lúc trời mưa to mà vẫn trần truồng cùng tắm mưa. Những miếng cơm cháy chấm mắm nêm ăn vụng.
Chơi lò cò, bún thun,đi vô rừng bắn chim, ra ruộng lúa bắt cào cào cho chim ăn. Đi đi xa lắm mà không biết mệt, ngồi trên đê mà hát hò, nói ước mơ sau này như thế nào.Mà lạ thật, đứa nào cũng thích được làm thầy giáo, cô giáo.
Còn thề nguyện hứa sau này sẽ ở cạnh nhau. Nhưng giờ.........thật khác xưa?
Cuộc sống đổi thay. Lòng người có hay chăng cũng thay đổi lắm, những khoảnh khắc ấy, thời gian của tuổi thơ, xa rồi..........Có hay chăng? Thời gian quay lại...
Tuổi thơ ơi!