Đi qua những ngày yêu khóc cười dang dở. Bỗng một ngày, tôi thấy những giọt nước mắt ráo hẳn, nụ cười khô queo, niềm yêu tắt ngúm. Những ngày 22 của tuổi trẻ, tôi bỗng chán yêu.
***
Sẽ có những ngày, bạn chỉ thấy đầu mình rỗng tuếch, nhấp nháp ly cà phê quên bỏ đường mà vẫn thấy vô vị và tẻ nhạt đến vô cảm. Tôi của những ngày đó sẽ nằm trơ mắt lên cái trần nhà nhá nhem bụi và mạn nhện suốt 12 tiếng đồng hồ. Ở cái tuổi trẻ, 22, tôi không tin nỗi lại có những ngày nhạt nắng đến vậy. Cái gì rồi cũng sẽ có đôi lần nhạt. Cà phê cũng nhạt nếu ngày này qua ngày nọ chỉ cho đúng một lượng cà phê, một lượng đường hay một lượng sữa. Nụ cười cũng nhạt nếu chỉ kể đi kể lại một câu chuyện cười. Và tình yêu rồi cũng nhạt...
Sẽ có những ngày, bạn chỉ muốn xách balo lên, nhảy vội lên một chiếc xe bus bất kỳ, đi đến trạm cuối rồi bắt xe bus trở về nơi bắt đầu. Tôi của những ngày đó sẽ gắn headphone, repeat giai điệu bài "Song from a secret garden". Cười dở. Rơi vài giọt nước mưa lên màn hình điện thoại. Lau đi. Rồi lặp lại. Khóc được đã là một điều may mắn. Thứ đáng sợ hơn là cử nhoẻn miệng cười để che đi những giọt nước mắt mằn chát và đắng ngắt. Yêu là cần hiểu. Và muốn hiểu thì cần phải yêu...
Sẽ có những ngày, bạn chỉ muốn xách chiếc máy ảnh lên, đi rong theo nhịp thở và những trống trải cần lắp đầy. Không tin nhắn, không điện thoại. Chỉ máy ảnh và những nơi chưa bao giờ đến. Tôi của những ngày đó sẽ đi một mình, thật xa. Ai đó bảo ở cái tuổi 22 này, hãy đi du lịch một mình. Vì tôi chưa đủ dũng khí, chưa đủ mạnh mẽ, chưa đủ chính chắn, chưa đủ tự lập? Không. Tôi chưa đủ tự do để buông tay với những điều mình có thể không nắm. Thừa biết rằng, bàn tay người ở trạng thái buông nhiều hơn nắm. Nhưng cố chấp với những điều vốn dĩ cần buông, người ta vẫn chưa thể thản nhiên từ bỏ.
Sẽ có những ngày, bạn thấy lười đợi những tin nhắn ngọt ngào, lười vòng tay ôm một bờ vai đã trở nên xa lạ. Tôi của những ngày đó sẽ nhoẻn miệng cười nhạt như cơn nắng đã nguội tắt. Yêu thương bỗng hóa thành ràng buộc, cố chắp vá những mãnh vở, sẽ lại hằn thêm những vết rạn chay lì hóa thành sẹo. Yêu không phải là trách nhiệm. Ký ức không phải là lý do để yêu. Chia tay không phải là trẻ dại. Trưởng thành là nhìn nhận chia tay như một lẽ điềm nhiên khi yêu thương đã nhạt màu.
Sẽ có những ngày, bạn chỉ muốn bầu bạn với nỗi cô đơn. Chỉ để những chênh vênh trong tim tự đứng vững thăng bằng không cần vai dựa dẫm. Tôi của những ngày đó sẽ rời khỏi một vòng tay. Không hẳn vì hết yêu. Mà là chán yêu. Khóc cười, được mất? Người đưa ô hay người đi cùng dưới mưa? Khi bạn chọn tự do thay vì ràng buộc, chọn cô đơn thay vì hạnh phúc, nghiễm nhiên bạn đã chọn con đường chỉ có một mình. Mà chẳng phải tận cùng của một con đường của một đời người cũng chỉ là nỗi cô đơn đó sao? Tình yêu có hẹn ước, thề non cũng chỉ là phút chốc. Có ai biết được ngày mai ra sao huống chi là kiếp sau viễn vong, ảo tưởng. Hạnh phúc đến sau cùng cũng chỉ thấy nước mắt tuông rơi khi nhìn người thương xuôi tay, nhắm mắt. Vĩnh viễn cuối cùng cũng chỉ là nỗi cô đơn khi chạm đến ngưỡng cửa cuối đời... Ai rồi hiển nhiên buộc cũng phải chấp nhận...
Sẽ có những ngày, bạn chỉ thấy những dòng này sáo rỗng và bi quan. Vì khi đó, tình yêu đang phủ đầy bầu trời hạnh phúc xung quanh bạn, nụ cười đang ngập tràn như cơn nắng sớm mai. Nhưng đi qua những ngày tự do, người ta lại cần một chút ràng buộc. Đi qua những ngày cô đơn của chính mình, người ta mới lại tìm thấy tình yêu mà ai rồi cũng sẽ níu giữ đến cuối đời. Tôi của những ngày đó cũng có thể đã thôi chán yêu, cần sự ràng buộc và sợ nỗi cô đơn. Nhưng sẽ có những ngày, 22 tuổi, bạn cần tự do và muốn cô đơn như hôm nay...