- Còn không phải là vì anh sao?- Giong của cô có chút nghẹn lại. Khang nâng khuôn mặt của cô lên nhưng cô tinh nghịch tránh đi rồi nhanh chóng không báo trước, cô cắn nhẹ lên vai anh khiến Khang rên lên khe khẽ.- Sau này, anh sẽ phải bù đắp lại cho em, nhiều, thật nhiều. Em chẳng có sở thích gì đặc biết ngoài ăn uống. Anh sẽ phải nấu cho em ăn, bữa sáng, bữa trưa, bữa tối. Ngày cuối tuần sẽ là món đặc biệt do em chọn. Ngày lễ sẽ là món do em yêu cầu. Em chắc chắn sẽ ăn hết cho dù không ngạc nhiên khi anh là đầu bếp dở tệ nhất em từng biết.
Anh không trả lời chỉ mỉm cười nhìn sâu vào mắt cô. Cái nhìn ánh lên nét ấm áp quen thuộc.Rồi anh kéo cô lại gần chiếc tủ ở phía trái căn phòng.Tới lúc này cô mới để ý, ở bên trong là một chiếc bánh sinh nhật với ba cây nến. Hẳn chiếc bánh đã được mở qua mấy ngày vì nhân bánh đã bắt đầu chảy ra ngoài dù thời tiết đã chuyển dần lạnh hơn
- Là dành tặng sinh nhật của em. Nhưng hai ngày trước anh đợi mãi nhưng em không đến. Lam- anh áp mặt cô vào lồng ngực rộng lớn của mình- anh đã rất muốn vứt chúng đi bởi mỗi lần nhìn thấy chúng anh lại nhớ đến sự bất lực của mình.. Anh đã không thể ở cùng em những khi quan trọng nhất, nhưng anh sợ..nếu em đến và không có bánh, em sẽ thất vọng đến nhường nào, anh...
Những lời cuối của anh đã không được thốt ra khi cô ôm chầm lấy anh và òa khóc. Khang luống cuống khiến anh trông vụng về đến đáng yêu, điều đó khiến cô càng khóc to hơn. Anh yêu cô nhiều hơn cô nghĩ. Cô đã hành hạ bản thân mình trong mớ rắc rối vô hình do chính bản thân tạo ra để rồi quên mất ngày sinh nhật cũng là ngày cô nhận lời yêu anh. Có đôi khi yêu thương không cần đến lời nói. Cô thật hạnh phúc khi được gặp anh, quen biết anh, yêu anh và được anh yêu...
******
Hoàng cố gắng gọi điện cho Lam nhưng cô không bắt máy. Nhà trường vừa thông báo dời lịch vấn đáp vì phía nhà máy đã xác nhận sai sót trong thông số báo cáo là do phía công ty. Có thể bây giờ cô đang ngủ gục vì mệt mỏi hoặc đang thưởng thức chiếc bánh sinh nhật mà anh họ đã nhờ anh đặt giúp. Anh hít một hơi dài ngước nhìn lên bầu trời. Thời gian luôn trôi qua mà ta không thể biết được điều gì sẽ đến, bởi dù sao trái đất có ngừng quay thì cuộc sống vẫn sẽ không ngừng lại. Cách duy nhất là vững tin và bước tiếp, để ít nhất sẽ không phải hối hận vì những gì đã trải qua.
Ngo Hong