Chỉ tiếc là nàng đã có người yêu. Tôi đã nhận ra sự thật ấy. Nàng đã giấu rất kỹ, chỉ nói cho vài người biết thôi. Tôi tự trách móc mình là đã không đủ tin cậy với nàng để nàng bộc bạch tâm tư. Hơn nữa, là để tôi từ bỏ giấc mộng về nàng sớm hơn trước khi tôi tự chuốc lấy đau khổ. Ban đầu tôi còn nghi ngờ. Nhưng sự thật càng ngày càng rõ ràng khi nàng đã nói chuyện tình cảm của nàng với một đồng nghiệp trong phòng trước mặt tôi. Tôi lấy làm lạ là chẳng bao giờ có cuộc điện thoại của người yêu nàng gọi cho nàng trong giờ làm việc, cũng chưa từng thấy anh ta xuất hiện trong máy tính, máy ảnh hay bất cứ vật dụng gì liên quan đến nàng. Hoá ra, anh ta đang ở tận Cà Mau, cách nàng rất xa. Mối tình của nàng đã trải dài đến hai đầu đất nước.
Tôi buồn, tôi khổ. Có lẽ nàng không biết. Vậy mà có hôm, tôi đánh bạo hỏi nàng:
- Thuỷ có người yêu rồi phải không?
Nàng nhìn tôi một cách kỳ lạ, cứ như đây là lần đầu tiên tôi hỏi nàng vậy.
- Phải - Nàng nói - Người yêu thứ hai của tớ!
- Người yêu thứ hai? Vậy còn mối tình đầu?
Tôi cứ hỏi như là để xác định xem tôi có bao giờ trở thành mối tình thứ ba của nàng không.
- Tớ không coi người đó còn có trên đời. Hắn chưa bao giờ yêu tớ. Vậy nên cứ coi như là không có mối tình đầu đi.
- Vậy còn tình yêu hiện tại? Tốt chứ?
- Tất nhiên rồi. Rất tốt. Chẳng lẽ cậu nghi ngờ sao?
Nàng nhìn tôi không chớp. Tôi xua tay lia lịa:
- À, không không. Chẳng có gì.
"Khắc tinh" của tôi đi qua. Cô ả không biết đã đứng đó tự bao giờ, tức thì xen ngang:
- Hai người đang nói cái gì vậy? Tỏ tình với nhau à?
Nàng chợt đứng lên:
- Tớ về chỗ đây. Tớ còn việc phải làm.
- Cô ta làm sao thế nhỉ? - Ả hỏi.
Tôi bảo với cô ả:
- Về chỗ đi. Tối nay anh đây mời sữa chua.
- Thật sao? Thật đấy chứ? - Cô ả vui mừng ra mặt.
Buổi tối hôm đấy, tôi đi ăn sữa chua với cô ả. Cô ta cứ chực bôi sữa chua loem nghoem vào mặt tôi. Tôi quát:
- Lo mà ăn đi. Nghịch vớ vẩn!
- Kệ tôi. Tôi thích thế. Này, tôi hỏi ông nhé. Ông đi ăn với tôi thế này có sợ thiên hạ đàm tiếu gì không. Chẳng hạn như là...
- Đàm tiếu gì? - Tôi hỏi.
- Như là... ông thích tôi. Chúng ta thích nhau.
Tôi cốc vào đầu cô ta:
- Nói gì vậy? Vớ vẩn.
Tôi nhìn cô ta. Nếu cô ta mà biết là tôi vẫn luôn thích nàng say đắm thì cô ta sẽ chẳng nói thế đâu. Nhưng mà cô ta cũng dễ thương đấy chứ. Mặc dù trang phục của cô ta thì tôi chẳng ưa tí nào. Áo sơ mi rộng cổ, thắt ca vát một cách hững hờ thì thà chẳng thắt cho xong. Quần may kiểu rộng của nam, trông vừa giống dân hip hop vừa vẫn có phần nữ tính.
Tôi nhìn cô ta từ đầu đến chân. Cô ta vẫn để yên cho tôi nhìn.
Tôi sực tỉnh. Tôi chợt nhớ đến một người phụ nữ đứng tuổi đã bảo tôi khi tôi và cô ta cứ hay chành chọe, đấm đá nhau dạo trước: "Cứ bảo ghét nhau cho lắm vào, cuối cùng lại yêu nhau lúc nào không biết".
"Ồ không, không thể" - tôi tự bảo mình. Tôi đập bàn:
- Thôi ăn đi chứ. Lo mà ăn đi. Ăn chậm thế.
Cô ta nhìn tôi hằn học:
- Làm cái gì mà quát thế? Hôm nay trở trời nên ấm đầu à?
- Cái gì? Còn nói nữa thì tí nữa tự đi bộ mà về nhà.
- Đi bộ thì đi chứ sợ gì.
Tôi bảo: "Được rồi. Tự đi bộ đi" và rút chìa khóa xe, mũ bảo hiểm ra rồi lấy xe. Lát sau, cô ta đã lẽo nhẽo chạy theo.
- Xin lỗi. Người ta không cố ý đâu mà.
Tôi được thể bảo:
- Sợ anh đây không chở nên mới thế hả?
Cô ta lắc đầu, nhảy ngay lên xe tôi.
- Không phải đâu. Vì người ta không muốn ông ghét rồi đi với người khác.
Cô ta ôm lấy eo tôi.
- Cái gì thế? - Tôi giật mình, kéo tay cô ta ra.
Cô ta nói:
- Xin lỗi. Tớ chỉ sợ bị ngã. Giờ không sao rồi. Lái xe đi.
Tôi mỉm cười, phóng xe thong thả trên đường. Nhớ lại lần duy nhất chở nàng với tôi cũng không vui như thế này.
Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với tôi nữa. Những ấn tượng về nàng trong tôi nhạt hơn lúc đầu. Mặc dù tôi vẫn thấy nàng hay cười, nhưng con mắt nàng thì chứa đựng điều gì đó mơ hồ và thăm thẳm.
Tôi để ý đến "khắc tinh" nhiều hơn. Đi qua góc làm việc của cô ta, tôi chú ý nhiều hơn đến cái bình hoa. Và có một hôm tôi đã thay nước cho nó.
Hộp bút chì xanh đỏ của cô ta có hôm tôi lấy cái gọt bút chì ra gọt, loay hoay thế nào làm gẫy mất một cái bút chì. Cô ta quát tôi một trận liên hồi. Tôi nghe nhức hết cả đầu cả óc. Cuối cùng mãi mới được tha.
***
Tôi sẽ chẳng bao giờ biết được mình thích ai thực sự cho đến khi có chuyện xảy ra. Hôm đó trời mưa rất to. Nhưng may mà lúc chúng tôi ra ngoài ăn trưa thì cũng đã tạnh. Tuy nhiên trên bề mặt đường vẫn còn vũng nước lớn. Mỗi khi ô tô đi qua đều bắn lên quần áo của người đi đường. Lúc đó, nàng đang ở trên tôi một chút.