- Người xinh mà đấm đau thế.
- Người xinh là không được đấm đau mà phải đau hơn hả? Hân hả hê cười trên cái mẹt nhăn nhó của Huy.
- Ý tui là không được đấm đau với tui.
- Vì sao?
- Vì vì...tui là hotboy mà.
Hân cười sặc sụa. Đuổi Huy đấm thêm trận nữa.
***
Sau khi ăn sáng, cả đoàn chuẩn bị hành lí lên đường. Trung chạy ra đi cạnh Hân như một cặp đôi. Cả đoàn không ngừng trêu Hân đến đỏ mặt. Chỉ có Trung là thấy vui vui trong lòng.
Hân liếc An. An nháy mắt rồi cười tủm tỉm. Giữa cả đoàn, tự nhiên Huy quay về phía An. Cùng lúc An cũng nhìn qua Huy. Bắt gặp ánh mắt hơi buồn của Huy, tự nhiên Hân thấy sao sao đó. Một giây tự nhiên chột dạ.
Hân vội quay đi. Không. Chắc chỉ là cảm giác. Hân tự nhủ mình với Huy hay Trung cũng chỉ là bạn. Không nên có gì cả trong chuyến đi này. Không nên...không nên...không cho con An ăn kem được.
Khác với những hành xác của ngày hôm qua, hôm nay, mọi người đều rất vui vẻ và hào hứng băng qua các ghềnh lên xuống từ Bãi Rạng để đến được Mũi Đôi. Tuy đây cũng là một chặng khá vất vả tiếp theo. Nhưng với sự sẵn sàng và một tinh thần thép,cộng thêm sự đòan kết, đoàn của An đã không quá khó khăn để chạm tay vào cục inox chóp Mũi Đôi.
Trong suốt chặng đường, lúc nào Hân cũng có Trung bên cạnh, đỡ để lên xuống các ghềnh. Trung còn hay pha trò làm cả đoàn mệt nhưng cười tới bến. Chỉ riêng Huy là ít nói nhất. Mà cũng không hiểu vì sao, thỉnh thoảng Hân cứ hay quay sang lén nhìn Huy. Mặt Huy lúc buồn cũng thật đẹp trai. Còn pha chút gì đó bụi bặm của tuổi trẻ đi và trải nghiệm. Có phải Hân cũng bị vẻ đẹp trai, tài đánh đàn, hát hay đêm qua làm "ảnh hưởng"?
Phong của Hân ngày xưa cũng đàn hay lắm. Phong hay đàn cho Hân hát bên cây phượng vĩ to nhất trường cấp 2 quận 4. Bây giờ cây phượng bị chặt đi để mở rộng trường rồi. Phong cũng như cây phượng ấy. Phong đi rồi. Đi thật rồi.
Phong thích Hân từ hồi hai đứa còn chung cấp 3. Tầm ấy vào khoảng giữa năm lớp 11, sau khi biết Phong chơi đàn giỏi, Hân mê lắm. Sự hồn nhiên của những cô gái áo trắng luôn bị những cây đàn chinh phục, dù cô gái ấy có bao nhiêu người thích đi chăng nữa. Hân với Phong thành một đôi từ đấy. Nếu như gia đình Phong không có chuyện, bố Phong không vỡ nợ, mẹ Phong không đi theo người khác thì Phong đã không phải vào Bình Dương ở với bác họ. Nếu Phong không bị suy sụp tinh thần, thì giờ này...Phong với Hân chắc vẫn là một cặp được nhiều người ghen tị lắm.
Lần cuối cùng, Phong hẹn Hân dưới cây phượng vĩ. Hồi đó đúng mùa hoa phượng. Hoa phượng đỏ rực trời. Gió hiu hiu thổi nhẹ vạt áo Hân.
Phong đàn cho Hân hát bài cuối.
Phong nói lời chia tay Hân.
Hân khóc.
Hân nói Hân đợi Phong.
Phong nói Phong thích đôi mắt của Hân. Vì thế Hân đừng khóc vì Phong.
Để Phong đi.
Hân chết lặng dưới gốc phượng. Trên tay vẫn là cây đàn của Phong.
***
Vào đến Bình Dương. Hân vẫn cố liên lạc với Phong. Phong chỉ thỉnh thoảng gửi lại một mẩu giấy, hoặc một quyển sách mà Hân thích.
Hân nói. Phong chia tay Hân. Nhưng Hân không đồng ý. Không đồng ý thì không gọi là chia tay được. Hân cứ cố chấp như thế suốt hai năm. Cứ lặng lẽ chờ đợi dù chỉ là những mẩu tin của Phong trong suốt hai năm. Cuối năm hai đại học, Phong cắt đứt hoàn toàn liên lạc với Hân. Cũng thời gian ấy, bố Hân không may tai nạn qua đời. Hân đau đớn. Hân khóc. Hân ôm An khóc như mưa.
Cùng một lúc. Hân chịu hai nỗi đau. Hân mất hai người đàn ông. Hai người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời Hân.
Cho đến giờ, mỗi khi nghĩ lại, Hân lại đau nhói.
Hân tìm bố. Hân tìm Phong. Trong vô vọng.
An bảo Hân bảo lưu học để mọi thứ nhẹ nhõm hơn. Hân bướng bỉnh không chịu. Hân vẫn học. Chỉ là không biết tâm hồn mình có ở sách vở nữa không. Có thời gian, Hân bỏ học. Hân đi, đi thật nhiều. Đi tìm bố, tìm Phong. Đi đến nỗi, gió cát, bụi đường Sài Gòn làm khô cả khóe mắt. Nhưng rồi, Hân lại trở về.