Paris hiện lên một khung cảnh giữa tháng 12 đầy tuyết trắng, tôi ho sặc sụa khi vừa hút xong một ngụm khí trời của nước Pháp, lạnh quá. Tôi tìm đến khách sạn mà công ty tôi đã hẹn trước, kí xong đủ loại giấy tờ rồi dọn đồ đạc lên phòng. Tối, tôi quyết định không ăn tại nhà hàng bên dưới mà sẽ đi nơi nào xa xa một chút để ngắm cảnh. Không khí gần Giáng Sinh của vùng đất thánh làm cho tôi có cảm giác như đang lạc vào những mê cung Hoàng Đạo cổ xưa. Bỗng tôi nhớ đến anh, nhớ những truyền thuyết Horoscopes anh kể, nhớ đến ngày Lễ Noel năm nào, nhớ chúng tôi bốn năm về trước, thời gian trôi thật nhanh và rơi qua kẽ tay tôi lúc nào không hay. Paris những tòa khách sạn cổ kính theo phong cách châu Âu thế kỉ mười chín, đông đúc như Sài Gòn và lãng mạn như Hà Nội, cảm tượng như tôi đang ở Việt Nam và thấy sự giao hào của hai thành phố Bắc-Nam. Đại lộ Cham-pleese hướng ra bờ sông Seine cuồn cuộn chảy, dập dìu những đôi tình nhân đan tay ngắm cảnh, không khí lãng mạn bao trùm, không hổ danh thế giới gọi đây là Thiên đường của Tình Yêu. Tôi tẻ ngang vào một con hẻm nhỏ, một quán Capuchino màu gỗ trang trí đậm chất Pháp, rung rinh hình những người tuyết treo khung cửa. Từ bên ngoài tấm kính, tôi có thể nhìn được cây thông Noel rực rỡ bên trong, lò sưởi ấm áp cháy đượm dưới nhành tầm gửi và những tách Capuchino sực nức và ấm nóng sắp phả vào mũi tôi. Đang mân mê, thì tôi nghe có tiếng gọi từ bên kia đường, khoảng cách không xa và khi quay lại tôi đã rất ngạc nhiên. Là Hằng, tại sao cô ấy lại ở đây, chẳng phải mới sáng nay cô đang ở cùng anh hay sao, kế bên cô vẫn là đứa bé tôi thấy ban sáng, khuôn mặt kháu khỉnh và đôi mắt sáng như mắt anh. Hằng bước về phía tôi, khuôn mặt đã nhợt nhạt đi rất nhiều so với cô gái đáng yêu tôi gặp bốn năm trước. Cố giữ bình tĩnh, tôi vẫn gật đầu chào và mỉm cười với Hằng, nhưng trái với những gì tôi đoán thì thái độ của Hằng rất ngạc nhiên và khó hiểu nhìn tôi, cô hỏi tới tấp:
- Tại sao Dương lại ở đây. Chẳng phải anh Lâm nói hai người sẽ gặp nhau ở Thành Phố hay sao? Anh Lâm đợi mãi tới chiều mà không thấy Dương, anh ấy vừa gọi cho Hằng, giờ này chắc anh ấy đang đón xe về Vũng Tàu để tìm đấy.
- Nhưng tại sao lại tìm tôi? Tại sao Hằng không đi cùng anh ấy? – Tôi nhăn nhó dùng tay thực hiện những ngôn ngữ kí hiệu. Hình như là Hằng đã học ngôn ngữ này trong bốn năm đó rồi, may mà cô ấy hiểu tôi nói gì
- Chẳng phải hai người yêu nhau hay sao? Sao tôi đi cùng anh ấy được, tôi đã làm phiền anh ấy quá nhiều rồi – Hằng ngừng lại vài giây để buông tiếng thở dài, rồi tiếp – Cách đây bốn năm, tôi đã tìm cách tỏ tình với anh ấy ở nhà thờ, dù khi đó tôi có tất cả, tiền bạc, gia đình, nhưng cha mẹ tôi không hạnh phúc, anh ấy đã đến và làm người bạn chân thành nhất của tôi. Nhưng dần dần, tình cảm trong tôi lại lớn lên, khi tôi nhận ra mình yêu anh ấy, tôi đã không muốn mất anh ấy nữa. Nhưng rồi, anh ấy gặp cô, đúng buổi chiều hôm nó, tôi đã biết anh ấy yêu cô đến nhường nào, yêu từ cái lần gặp đầu tiên. Tôi đã rất hận cả cô và anh ấy, nhưng không làm được gì, tôi rời Việt Nam và lại sang Pháp, dù nói với gia đình là đi lấy bằng thạc sĩ nhưng chủ yếu tôi muốn trút đi nỗi buồn, tôi tìm đến những mối quan hệ không đâu và rồi bị một gã Tây lừa dối.
Nói rồi Hằng đưa tay xoa đầu đứa bé, ánh mắt nó ngây thơ và vô tội khiến tôi thương thương. Mắt Hằng cũng đã ngấn nước, tôi lặng lẽ cầm tay cô ấy tỏ rõ sự cảm thông như chính nỗi đau của mình. Hằng nắm chặt tay tôi, lấy lại một nụ cười mạnh mẽ và nói một cách tươi vui:
- Tôi sang đây để tiếp tục cuộc sống, tôi tự tin rằng mình có thể chăm sóc tốt cho con và bản thân, tôi sẽ đánh vật được số phận thôi. Cho tôi một lần nữa gửi lời cảm ơn anh Lâm nhé, mỗi năm tôi về Việt Nam một lần tôi đều gửi con trai tôi ở nhà cho anh ấy chăm sóc, tôi chỉ gặp anh một buổi rồi về nhà bố mẹ đẻ. Anh ấy thật sự rất tốt với mẹ con tôi, dù không phải là con trai anh ấy nhưng anh ấy vẫn thương như con của mình – Hằng bật cười rồi lay vai tôi, rạng rỡ bảo – Cô may mắn lắm đấy Dương, thời buổi bây giờ, chàng trai tận tâm, hiền lành và tình cảm như Lâm không phải dễ kiếm đâu. Tôi mong sẽ không ảnh hưởng thời gian của cô là bao, vì tôi có dư một tấm vé về Việt Nam, tôi tặng cô, được không?
Mắt tôi đã rưng rưng nước, tôi mỉm cười và rất cảm kích Hằng, tôi ngồi xuống, xoa đầu thằng bé và dùng cử chỉ nói với nó. Xong rồi tôi nắm tay Hằng, cái nắm tay thật lâu như mong cho cô ấy sẽ hạnh phúc và kiên cường để vượt qua tất cả. Chào Hằng, rồi tôi quay về khách sạn cùng với tấm vé Hằng tặng, kịp chuyến bay về Vũng Tàu ngày mai...
- Cô ấy nói gì vậy mẹ?...
- Cô ấy bảo là: "Con hãy xem cô như mẹ của mình, con nhé!"
Thằng bé mỉm cười rạng rỡ, nụ cười Hằng như nắng sưởi ấm Paris
Hôm ấy, tôi biết... cô ấy cũng là một Thiên Bình, như tôi...
Vũng Tàu...
Bốn năm, rồi tôi cũng đã trở về đây, vượt qua tháng năm và những thử thách đầu đời, bước chân tôi đã đủ trưởng thành hơn chưa? Biển hát khúc tự tình ngân nga chào ngày mới, dòng người tấp nập hơn ngày tôi đi, đúng là... "cảnh cũ, người xưa, nhớ mấy cho vừa?" Tôi ghé sang cô nhi viện, cảnh vật thay đổi ít nhiều, bây giờ đã khang trang hơn, bọn trẻ nhận ra tôi và ồ ra ôm chầm lấy tôi, reo vang. Những người mẹ cũng bước ra, họ biết chuyện tôi tìm được gia đình mình ở Hà Nội nên mừng mừng rỡ rỡ ra đón, mẹ An của tôi còn rưng rưng khóc. Tôi cũng khóc òa và ôm lấy thân hình nhỏ bé của mẹ, bao năm qua đi, tôi nợ mẹ nhiều, giờ đây tôi sẽ làm nhiều thứ cho cô nhi viện này để đền đáp công ơn những người nuôi nấng tôi. Tôi chào họ và bảo rằng mình sẽ ra ngoài một chút có việc gấp. Tất nhiên, bạn sẽ đoán được tôi đi đâu...
Tôi ra biển, tôi chạy khắp bãi biển nhưng chẳng gặp anh ở đâu, biển người như biển cả, chẳng thấy một ánh nhìn quen thuộc. Đôi chân đưa tôi đến Nhà Thờ, nơi mà Noel năm nào tôi cùng anh đón Giáng Sinh, tôi thấm mệt và đưa mắt tìm kiếm. Không thấy đâu, anh đâu rồi...
- Dương...
Mọi âm thanh xung quanh tôi tắt ngấm, mũi tôi cay cay đầy xúc động, nước mắt trào lên như được dâng lên từ chính trái tim mình. Là giọng nói của anh, không lẩn vào đâu được, bây giờ chỉ cần tôi quay lại thôi, quay lại thôi... là tôi sẽ thấy anh rồi.
Tôi quay người. Gió vi vu thổi, Nhà thờ đánh từng hồi chuông chuẩn bị vào Lễ, dòng người qua lại như chẳng để ý đến điều gì xung quanh. Tôi đứng đó, đợi anh len qua đám đông. Anh vẫn vậy, vẫn cái cười nheo mắt khiến tôi yêu từ bốn năm trước, vẫn dáng hình này đã ôm tôi trước biển, vẫn tình yêu vẹn nguyện dành cho một Thiên Bình như ngày xưa. Anh ôm chầm lấy tôi, thì thầm vào tai, như hàng vạn đợt sóng nhỏ:
"Anh nhớ Em! Anh sẽ mãi chạy theo để tìm em và anh tin rằng mình sẽ tìm ra. Anh luôn chờ em về, về để nghe em nói – Em sẽ làm vợ anh..." – Và anh hôn lên tóc tôi.
Và đó là lúc tôi tin, biển đã tặng cho một Thiên Bình như tôi một người con của đại dương, một chàng Song Ngư đúng nghĩa.
Bạn biết đấy, nếu bạn yêu một chàng trai Song Ngư, chỉ cần bạn dành cho anh ấy một bữa ăn vào buổi sáng, một sự chăm sóc vào buổi trưa và một bản nhạc vào buổi tối, anh ấy sẽ dâng cho bạn cả thế giới này. Tôi may mắn, cơn gió đã tìm được chốn đậu của cuộc đời. Dù bao nhiêu lần nữa cán cân trong tôi lệch nghiêng, bao nhiêu lần nữa biển sẽ nổi sóng, thì tôi vẫn tin, anh sẽ luôn bên tôi và yêu tôi... một tình yêu bất diệt.
Cat Picky