Và vô thức, em đã nhón gót khi hôn. Phút giây đó em chợt hiểu ra, sự ngọt ngào của nụ hôn, của tình yêu,của hạnh phúc khuất lấp tất cả mọi khoản cách. Đúng là người mình yêu, thì sẽ chẳng còn ai câu nệ đến việc gót chân mình có chạm đất hay không. Chỉ cần yêu là hôn.Và hôn để biết tình yêu đang rực cháy ...
Anh ấy đi rất xa rồi mà em vẫn còn đứng nhìn. Cảm giác bờ môi chưa tan ra, nó còn đang kết tinh ở đó, ngọt lịm.
Em tủm tỉm cười và quay vào nhà.
Và em thấy anh đã đứng trước cổng , có lẽ là đã từ lâu.Sao nãy giờ anh không lên tiếng?Trên tay anh là một món quà được gói rất khéo và một đoá hồng trắng, loài hoa mà em yêu thích.Anh đứng nhìn em, mắt anh đã đỏ. Từng niềm hy vọng trong anh rơi xuống.Từng mảnh tình yêu trong anh rơi xuống.
Em nói:
- sao anh cứ thế này? Sao anh cứ quan tâm em mãi thế? Sao anh cứ yêu em khi em đã từng nói giữa chúng ta vẫn chỉ là...
Tiếng gió đêm rít từng hồi. Anh quay đi lầm lũi. Em lỡ lời , nhưng sao em không muốn gọi anh quay lại. Anh cứ đi về phía tối...
****
Năm em ba mươi sáu tuổi
Bé con nghe em kể câu chuyện của hoàng tử , công chúa và...bạch mã-câu chuyện của anh-. Nghe xong bé con khều vai em hỏi :
- vậy cuối cùng công chúa chọn ai hở mẹ?
Em cười :
- Công chúa dĩ nhiên là chọn hoàng tử!
- Sao vậy mẹ? Bạch mã hiểu công chúa hơn mà!
- Nhưng công chúa yêu hoàng tử hơn!
Bé con gãi đầu :
- sao con nghe bà nói,nên chọn người yêu mình , chứ đừng chọn người mình yêu?
Ôi con bé! Mới có mười hai tuổi đầu mà sao nói chuyện nghe người lớn quá! Bé con ạ,rồi khi con lớn lên, con cũng giống mẹ và bao nhiêu người khác thôi. Chọn người yêu mình là chọn lối đi bình yên . Còn chọn người mình yêu là chọn lối lên thiên đàng, con ạ! Chỉ có yêu và nếm những cảm xúc thật sự khi yêu mới là hạnh phúc! Dù có lúc nào đó, ta sẽ nhất đồng hạnh phúc với bình yên . Nhưng một dòng sông quá phẳng lặng không phải là một dòng sông đẹp...
Rồi con sẽ lớn, rồi con sẽ yêu và được yêu, và rồi con sẽ đứng giữa lựa chọn như mẹ.Rồi khi đó con sẽ hiểu tại sao mẹ chọn cha con –hoàng tử của lòng mẹ-chứ không phải bác con-bạch mã nhiệt thành và thân thiết-.
Bé con chạy tời chỗ ba:
- Ba ơi kể chuyện cổ tích cho con nghe đi!
Ba cười :
- Chừng nào con muốn ba hát thì ba chiều chứ cái này thì ba chịu!
Ba vuốt ve con bé.Bé con chạy đi tìm bác hai để được nghe điều nó muốn.Bé con thân với bác hơn , đơn giản là vì nó giống em, nó thích cổ tích.Nhưng khi mọi người hỏi nó thương ai nhất, thì dù ba nó nhiều xa cách, không phải lúc nào cũng sẵn sàng làm mọi thứ vì nó, không bao giờ cạo nhẵn râu để không làm nó nhột và luôn khiến nó phải nhón-leo-trèo-làm mọi thứ để có thể hôn lên má , nó vẫn thản nhiên trả lời :
- Con thương ba con nhất!
Khi đó em lại thoáng thấy anh ngậm ngùi. Cái vẻ ngậm ngùi của mười lăm năm trước, của cái đêm mà anh quay đi lầm lũi, khi biết người em yêu, không phải ai xa lạ ...Anh ấy là em trai anh...
Thụy Phiên Nguyễn Phúc