T. dường như cảm nhận được nên đôi môi cong hẳn thành một nụ cười lặng. T. ngoẹo đầu hỏi, vẻ như rất ngây thơ:
- Anh quan tâm đến em thế cơ à?
Tôi biết phải trả lời ngay lập tức:
- Có chứ!
T. xoay cả người lại, mắt sáng rỡ. T. rướn lên hôn chụt vào miệng tôi, lưỡi T. lướt dọc môi tôi, dịu dàng mơn trớn. Nhưng tôi lại cười mím miệng.
T. trợn mắt lên, vin đầu tôi xuống thấp rồi thì thào dữ dội:
- Hôn em đi!
T. cuồng lên, ngấu nghiến...
T. vuốt dọc cơ thể tôi rồi dừng ở ngực tôi, ngón tay T. vẽ thành vòng tròn vô tận trên ngực tôi.
Tôi từ từ mở mắt nhìn T., không nói gì mà chỉ chỉnh lại cái gối dựa để T. được thoải mái hơn.
T. thủ thỉ:
- Hồi bé em hay bị nhốt trong nhà một mình... từ sáng đến tối mịt... Em hay hát một mình, những bài hát vu vơ của em...
Tôi gỡ những sợi tóc mai dính lại của T., hơi băn khoăn một chút. Liệu tôi cứ lặng im hay nên nói một điều gì đó.
- Anh biết không, nhiều lúc em giật mình vì cứ có cảm giác ai đó đang đứng ngoài cửa, nhón chân dòm qua chấn song. Nhưng dù em quay lại nhanh thế nào cũng không bao giờ bắt gặp được... Em sợ lắm, nhưng không kể được với ai. Em đòi mẹ mua cho một con chó to như con chó nhà hàng xóm. Nhưng mẹ em không đồng ý. Hồi đó nhà em còn bé, không có sân, không cây cối gì cả,... Chắc cũng vì thế mà em rất sợ búp bê. Sợ lắm...
Bỗng nhiên ngực tôi xót như bị xát muối. T. vừa dùng móng tay rạch một đường dài làm tôi rướm máu.
Tôi lập tức đẩy T. ra và vào phòng tắm. Tôi không muốn nặng lời. T. vẫn mê mệt những phim với truyện chưởng chích bông rồi ngấm ngầm học theo.
Mười lăm phút sau trở ra, T. đã khoác hờ chiếc áo sơ mi vải thô màu trắng lên người. T. ngồi bó gối, đầu ngẩng cao nhìn trăng. Rèm cửa đã được kéo hết sang hai bên. Căn phòng đầy ánh sáng vàng ệch của đèn đường. Ánh sáng làm ngực T. nổi rõ và đôi chân T. thì óng mượt như được thoa mật ong, loại ong rừng cho mật đậm màu, khác hẳn loại nuôi bằng hoa táo nhợt nhạt. Tôi nhìn sang nhà đối diện, bên ấy cũng để ngỏ cửa. Tôi đến bên T. đưa tay định đóng cái khuy thứ nhất và thứ ba, nhưng bị T. gạt đi.
Tôi hỏi nhẹ:
- Em muốn uống gì không?
T. im lặng. Rất lâu. Tôi bất động nhìn đồng hồ đeo tay. Năm phút. Mười phút. Ba mươi phút.
T. chợt bật cười, thò tay bóp mũi tôi, rồi đi tắm.
- Anh bao giờ cũng làm em đau.
T. không đóng cửa. Tiếng nước nghe rõ mồn một.
T. hỏi vọng ra:
- Anh không yêu em thật nhỉ?
Tôi thoáng nhìn trời. Ngày mới gặp T., tôi đã khẳng định ngay là không. Nhưng giờ thì tôi không nói gì.
Tuy vậy, T. không bỏ cuộc. T. tắt vòi sen và lập lại câu hỏi liên tục sau mỗi mười giây.
Tôi đành nói thực.
- Em biết.
Giọng T. bình thản, hệt như lúc T. hỏi. Tiếng vòi sen lại rào rào.
Tôi bước ra ban công, rút một điếu thuốc.
Còn mấy phút nữa là trời tối hẳn. Tôi ở đây đã hai năm và bốn tháng, gần như ngày nào cũng nhìn chiều sập xuống rồi trời tối hẳn, thăm thẳm.