Em vẫn không trả lời dù anh đã dồn cả trái tim anh vào lá thư đó. Anh chẳng còn nghĩ được gì khi chúng ta bây giờ xa cách nhau không chỉ về địa lý. Anh, theo những đứa bạn học thì "gầy te tua", cũng chẳng màng gì đến sách vở, chẳng muốn gặp ai kể cả Huyền. Anh chỉ ngồi và đợi tin em. Quãng đường dài kia em đã đợi, vậy hãy tiếp tục đợi và tin anh. Anh biết em cần chút thời gian, nhưng nhanh lên em nhé, anh cũng cần có niềm tin của em để tiếp tục.
"Đừng vì một bức ảnh mà nghĩ linh tinh..." - con bạn chí cốt phán một câu xanh rờn và rồi còn bao nhiêu điều nó ba la bô lô khuyên em nghĩ lại. Em cũng hy vọng tất cả những điều đó chỉ là "đùa". Nhưng sự ích kỷ của con gái luôn thúc dục em rằng chẳng có lý do gì anh lại đùa kiểu đó. Anh không phải là người thích đùa, người đó phải là em mới đúng.
Anh không biết nói gì nữa ... Anh đang nhớ và đợi tin em.
Huyền- cô gái đó đã gửi thư để xin lỗi. Cô ấy nói không thể nhìn anh tự làm khổ mình như vậy. Cô "em gái" đó của anh chắc còn hiểu anh hơn em. Em lại trách nhầm anh rồi. Lòng dạ đàn bà thật nhỏ hẹp.
Em có biết anh vui thế nào không khi nhận mail của em. Chỉ ba từ thôi "Em xin lỗi" là anh đã hiểu hết. Huyền cũng đã nói chuyện với anh. Anh không trách em. Huyền ạ ! Cô em gái bé nhỏ của anh, sẽ sớm thôi một nửa của em sẽ xuất hiện. Còn một nửa của anh vẫn mãi đợi anh ở múi giờ thứ 7 kia.
...
***
Trời lại sang thu, đã ba năm rồi mùa thu Hà Nội khoác lên mình những chiếc áo mới. Hôm nay giữa trời thu đó, bước qua con đường xưa, con đường vắng bóng anh, em chợt thấy phép thử của mình đã đúng. Đúng là "nếu cho ta lựa chọn lại chưa chắc ta đã chọn khác đi". Ba năm trước em đã chọn anh. Anh đã chọn ra đi. Nhưng cho đến bây giờ sự lựa chọn đó vẫn là một kết cục có hậu. Hôm qua em quyết bỏ cả nửa tháng lương để tậu cho mình bộ cánh ra trò bởi lẽ ba năm rồi người mà em mong đợi nhất mới quay về. Con bạn đi cùng cũng tỏ vẻ sốt ruột vì hết bộ này bộ kia mang ra mà vẫn chưa vừa lòng thượng đế. Em sẽ phải thật đẹp trước mặt anh, trước mặt bố mẹ anh. Em đã mất ngủ cả tuần khi biết tin anh về. Niềm vui như được nhân đôi khi em thi đỗ cao học nữa. Em không muốn chỉ là cử nhân quèn khi người yêu mình đã làm Tiến sĩ . Chàng Tiến sĩ ngốc của em cuối cùng thì em đã đợi được ngày đó.
Ba năm rồi em thay đổi nhiều quá. Trong chiếc váy màu chanh được thiết kế đơn giản cùng đôi giầy cao gót trông em chững trạc và xinh đẹp hơn. Cái không thay đổi duy nhất là đôi mắt tinh quái dù được trang điểm khá kỹ. Và vẫn những bông hoa hướng dương vàng rộ em trao anh mà nước mắt lại tuôn dài. Ngốc ạ, đâu phải xa nhau nữa. Anh đã về rồi.
Mr. Radio (Xuân Đài)