- Ồ. Lại tiến hóa thêm cấp bậc nữa rồi à? Hoạ sĩ, nhà ngoại cảm, và anh giờ trở thành nhà diễn thuyết rồi sao? – Nina giả vờ nặn ra bộ mặt ngạc nhiên sặc mùi châm biếm.
- Nếu cô muốn biết nguồn gốc câu nói hay ho đó thì nó nằm trong quyển Bóng hình của gió của tác giả Carlos Ruiz Záfon.
- Anh thật đáng sợ.
Nina khẽ lắc đầu dẫu ánh mắt đã dịu đôi chút. Cô quay đi, và sau lưng vang lên tiếng vọng của anh chàng.
- Tôi vẫn luôn ở đây.!
***
Nina men theo phố để đến ngã tư nơi Shop 888 ngự trị, cô vẫn thẫn thờ như đang lênh đênh trên con đường rời khỏi Miền Đất Hứa. Hai tay cô cứ vô thức se cuộn giấy chân dung nàng kiều nước mắt, thậm chí cô còn không màn đến việc bắt ngược xe về chỗ cũ mà đi bộ một quãng khá xa. Khi đi ngang Shop 888, cô liếc qua tấm cửa kính và loáng thoáng thấy hình ảnh phản chiếu của một cô nàng với mái tóc trong suốt cùng gương mặt đau khổ đầm đìa nước mắt. Sau đó, Nina quyết định quay trở về nhà luôn mà không thèm mua thêm lon bia nào nữa.
***
8 giờ sáng hôm sau...
Sau trận mưa bão càn quét thành phố đêm qua, công viên 8 Pixies trông tươi tắn như vừa được nhúng xuống dòng sông Seine: gột rửa những bụi bẩn lẫn sự oi bức đã tích tụ suốt những tháng ngày ngập nắng. Dừng trước một băng ghế đá trắng muốt còn vương nước mưa, Nina chống hai tay xuống đầu gối và thở hổn hển. Cơn gắng sức này khiến cô thấy mệt khủng khiếp, nhưng đồng thời lại làm lòng cô sảng khoái hơn khá nhiều, như thể nỗi buồn theo dòng mồ hôi mà cuốn đi vậy. Từ lúc tỉnh giấc, Nina đã cảm thấy một luồng gió mới thổi vào căn phòng u ám đã chứng kiến quá nhiều nước mắt của cô. Cô bỗng muốn trang điểm, muốn ra ngoài dạo phố, muốn chạy bộ - môn thể thao cô ưa thích nhưng đã bỏ từ lâu. Nina ngước lên nhìn bầu trời, tận hưởng sắc màu trong xanh, tiếng cười nói của trẻ con, tiếng lá cây xào xạc và ngây ngất trước sự vuốt ve của cơn gió.
Nina không biết vì sao giọng nói của chàng họa sĩ Gothic cứ văng vẳng trong tâm trí cô, thân quen và ấm áp. Cô thấy ngại ngùng, thậm chí hơi sờ sợ khi nhận ra điều đó. Bởi, đã từ khá lâu rồi, chưa có chàng trai nào xuất hiện trong tâm trí cô lâu như vậy, trừ Eddie.
Eddie...
Nhớ đến Eddie là tim Nina lại quặn đau. Vô vàn âm thanh yên bình dần biến dạng, hợp nhất thành một lời nguyền độc ác. Cổ họng Nina nghẹn đắng, tê buốt. Nỗi buồn cớ sao luôn tìm đến cô nhanh quá...
***
Ngự bên cạnh chiếc mô tô siêu ngầu, chàng hoạ sĩ đang say mê vẽ chân dung tâm hồn cho một gã rocker mang vẻ ngoài bặm trợn. Sau khi vẽ xong, anh chìa tác phẩm cho gã xem, và lập tức mặt gã sáng lên như vừa nhặt được vàng.
- Nét vẽ tuyệt vời! Anh bạn Jack nhà tôi nói không sai, cậu quả thật rất đặc biệt – miệng gã nói nhưng mắt cứ như bị thôi miên bởi bức tranh.
- Anh hài lòng là tôi vui rồi, Blue ạ. Gửi lời cám ơn Jack hộ tôi nhé.
Gã rocker vui vẻ dúi vào tay chàng hoạ sĩ 20 xu, kiên quyết bảo anh không cần đưa lại tiền thừa. Xong, gã vừa bước đi vừa hí hửng chiêm ngưỡng bức hoạ của mình. Từ xa, Nina thoáng trông thấy trên bức tranh vẽ một thiên thần tóc xanh, mắt cũng xanh đang tươi cười rạng rỡ, nụ cười nhân hậu và đáng yêu nhất cô từng được thấy. Không thể phũ nhận nét vẽ của anh ta cực kỳ sống động. Sau khi chỉnh trang lại tóc và áo, cô chầm chậm bước đến gần anh hoạ sĩ, mở lời:
- Khách hàng đầu tiên của anh có vẻ hài lòng đấy.
- Thật ra là khách hàng thứ hai, đầu tiên là một ả mặc váy bó sát, nhưng rất đẹp. Và khi nhận bức vẽ thì ả tặng tôi một cái tát!
- Anh đã vẽ gì thế, Thần Nhãn? - Nina vừa ngồi xuống chiếc ghế đối diện với anh vừa thích thú hỏi.
- Một con hồ ly tinh chín đuôi.
- Thế cô ta có thật giống như hồ ly không?
- Nếu cô ta không phải yêu quái hồ ly thì tôi đã không bị ăn tát!
Nina bật cười, và chính cô cũng không ngờ mình có thể cười thoải mái đến vậy. Anh hoạ sĩ bỗng im lặng ngắm cô bằng đôi mắt dịu dàng, lén lút, rồi liền lảng tránh khi bắt gặp ánh nhìn của Nina.
- Hôm nay cô xinh hơn nhiều đấy. Nhưng tôi nói rồi, tôi không vẽ ngoại hình đâu.
- Không, tôi chỉ muốn trò chuyện với anh, mà thật ra tôi cũng không biết tại sao tôi lại đến đây nữa.
- Tôi cứ tưởng cô nghĩ tôi bị thần kinh chứ.
- Tôi...tạm thời bây giờ tôi muốn tin vào những điều hoang đường, ảo tưởng, cho nên...
- Cô có thích đi dạo phố bằng mô tô không? – anh chàng vui vẻ chen ngang.
Nina nhìn anh ta một hồi lâu, và gật đầu.
- Tristian - anh ta chìa tay ra.
- Nina.
***
Sau khi gửi nhờ chủ tiệm tạp hóa giá vẽ, hộp bút chì, cọ vẽ, lẫn tấm bảng "8 XU/BỨC", Tristian xỏ vào chiếc áo khoác da, rồi dẫn con mô tô đen xuống lòng đường. Cả hai yên vị trên xe, và Nina bắt đầu trở nên bối rối. Cô cảm giác mình có thể ngã ngửa ra đằng sau bất cứ lúc nào nếu không bám chặt vào người cầm lái.
- Tôi có thể...
Tristian tặc lưỡi. Anh tóm lấy hai tay Nina rồi vòng gọn qua eo mình. Động tác thân mật nhưng không hề có ý gì đen tối, và phụ nữ thường rất nhạy bén về những cử chỉ này của cánh đàn ông.
- Nếu ngại ngùng cô sẽ ngã đấy – Tristian vừa đưa nón bảo hiểm cho Nina vừa nói.
- Cám ơn. Nhưng...anh gầy thật nhỉ, siêu gầy.
- Thật tử tế!
Con chiến mã đen chạy êm ru trên mặt đường như thuyền lướt trên biển khơi. Tuy nhiên, vừa rẽ trái, Tristian đã tăng tốc đến chóng mặt, anh vẫn giữ nguyên tốc độ mặc cho Nina ngồi sau cứ hét lên vì sợ.
- Tốc độ khiến người ta khây khỏa dữ lắm! - Tristian nói lớn.
- Tôi sẽ giết anh!!!
Chiếc mô tô phóng về hướng ngoại vi thành phố, Nina không hề hay biết cô từ sợ hãi chuyển sang thích thú. Gió điên cuồng quật vào mặt, cào vào chân và vào bàn tay cô ngay bụng Tristian khiến bao nỗi buồn dần bong tróc. Khung cảnh hai bên nhạt nhòa vô sắc. Nhịp tim lên xuống theo từng ngã rẽ, và tiếng gió cứ vù vù gào bên tai át đi mọi âm thanh xung quanh. Nina cảm thấy mình đang sống ở một thời đại khác, và những nỗi đau mà cô đang hứng chịu đã thuộc về tiền kiếp.
Tristian dừng con chiến mã đen ngay giữa chiếc cầu bắc ngang con đường vắng vẻ. Chiếc cầu cũ kĩ, thành sơn màu xanh ngọc, và bị một số nhân tố thời tiết làm phai nhạt. Nina vẫn chưa hoàn hồn, cô phải đợi Tristian tằng hắn đến rát cổ họng mới chịu buông anh ra. Nina nhìn quanh, rồi ném ánh mắt nghi hoặc vào anh bạn mới quen.
- Nơi này trông vắng vẻ nhỉ!?
- Cô chưa từng đến đây sao? - Tristian ngạc nhiên - một nơi đẹp như vầy.
- Tôi từng đi qua đoạn đường này một lần, nhưng thường là tôi thích chui rúc trong quán cafe hoặc phòng mình hơn - mắt Nina cụp xuống.
Sau hồi im lặng, Tristian để hai tay lên má Nina, và trước khi cô nàng hốt hoảng phản xạ lại, anh đã kịp nhẹ nhàng xoay mặt cô về phía thành cầu. Trước mắt Nina giờ đây là một bức tranh tuyệt đẹp đến nghẹt thở, hoàn toàn có thể so sánh với kiệt tác của Van Gogh: vầng mặt trời rẽ những tia sáng trên nền trời xanh biếc, nắng nhạt phủ lên đỉnh của những toà nhà cao tầng phía xa, khiến chúng lóe sáng như những viên pha lê. Hai bên là hàng cây đang đùa vui cùng gió, và những tán cây ngân vang khiến những chiếc lá rơi – như một cơn mưa màu vàng - xuống dòng sông trong vắt, đến mức có thể thấy bóng chiếc lá thu phản chiếu trên mặt nước. Những chiếc lá vàng cứ bồng bềnh trôi báo hiệu một mùa thu ảm đạm sắp kết thúc.