- Thật ra tớ không có hẹn hò với ai hết, tớ chỉ nói dối cậu thôi Duy cúi mặt, di di mũi giày trên mặt đất, đó là biểu hiện khi cậu ấy thú nhận điều gì đó.
- Tại sao? tôi hỏi.
Và chưa để Duy kịp trả lời, theo thói quen cũ những lúc trừng phạt cậu ấy nói dối, tôi vòng tay qua cổ Duy, dùng hết sức kẹp lại như gọng kìm, rồi xoay cậu ấy vòng quanh, cho chừa...cái tật nói dối. Chiếc ô màu vàng rơi xuống, cả hai chúng tôi đều ướt, mặc kệ...tôi xoay cậu ấy vài vòng nữa cho hả giận. Duy không phản kháng gì, còn tôi thì cười vui vẻ, miệng lầm bầm vài câu trách móc vô nghĩa.
- Hay là... tôi dừng lại, tay vẫn ở tư thế kẹp cổ Duy, thở hổn hển vì mệt nhưng cố nói cho hết câu - mình yêu nhau đi.
Tôi đã định nói như thế, thật đấy, tôi thề là tôi muốn nói như thế, nhưng không hiểu vì cái quái gì mà câu tỏ tình đó lại biến dạng thành:
- Hay là...mình chạy đua đi, xem ai ra bến xe buýt trước.
Nói xong tôi co giò chạy thẳng, mặc mưa làm cho mái tóc và áo quần ướt lem, tâm trạng của tôi bây giờ vô cùng thoải mái. Quay đầu nhìn lại, Duy đang chạy theo sau, tóc bết dính vì nước mưa, nhưng cậu ấy đang mỉm cười. Bất giác, tôi cũng mỉm cười.
Cậu và cậu ấy rất khác nhau. Ngày mưa năm đó, cậu làm trái tim mình rung động. Ngày mưa hiện tại, cậu ấy che ô cho mình, khiến mình ấm áp. Cậu và cậu ấy khác nhau, cậu không thể vượt qua khoảng hở xi- măng ở giữa để đến gần mình, còn cậu ấy thì luôn luôn ở cạnh, mỗi lúc mình quay đầu, nhìn sang phải sang trái, cậu ấy đều luôn ở đó, nhìn mình mỉm cười. Cậu và cậu ấy khác nhau, vì cậu ở thì quá khứ, còn cậu ấy đối với mình, cả quá khứ...hiện tại...lẫn tương lai. Hoàng, hay là...mình thật sự quên cậu nhé!!!.
- Này...- tôi nói với Duy, lúc chúng tôi đã ngồi ở trạm xe buýt- ...bây giờ tớ không muốn đi buýt nữa, chở tớ về đi.
- Nhưng tớ không có áo mưa, ô cũng bị ướt rồi, cậu lại muốn tắm mưa? vẫn là cái giọng điệu kéo dài từ cuối như trêu chọc quen thuộc.
- Cậu không biết hả, đã ướt rồi thì không sợ bị ướt nữa- tôi nghiêng đầu, nhớ lại câu thoại trong một bộ phim, bật cười.
- Cậu là con nít đấy à...- Duy thở dài đầu hàng- được rồi, vậy thì đi cậu ấy đứng lên trước rồi kéo tôi đứng dậy- bị ốm thì đừng có trách.
Tôi ôm luôn cánh tay cậu ấy, cố tỏ vẻ tự nhiên: Bị ốm thì cậu phải mua thuốc rồi.
Trời mưa...
Tôi thích mưa, thích Duy, thích luôn cảm giác được ngồi sau xe cậu ấy, tay ôm nhẹ vạt áo, đầu tựa nhẹ vào lưng Duy, nói những câu chuyện trên trời dưới đất.
Chưa có một lời tỏ tình nào được nói ra, nhưng tình cảm thì đã được trái tim xác định, với tôi, vậy là đủ, và có lẽ...cả Duy cũng thế.
Thế là, trong một ngày mưa rất bình thường của tuổi 18, tôi đã nhẹ nhàng thả trôi một hình bóng của quá khứ, ôm chặt vào lòng tình cảm đáng yêu của cậu bạn luôn cùng tôi trải qua những câu chuyện vui buồn. Khóe môi vẫn ẩn hiện nụ cười hạnh phúc, tôi nhận ra rằng: có những lúc mình nên học cách từ bỏ một số thứ để níu giữ một số thứ khác, quan trọng hơn và có thể khiến mình ấm áp hơn.
Mùa hạ.
Nắng lấp lánh sau màn mưa, và chỉ một chút nữa thôi, khi mưa tạnh, cầu vồng sẽ xuất hiện.
Có lẽ mình đã lớn, mình đã biết nắm giữ những gì mình thật sự cần và muốn, thôi kiêu hãnh và thôi tự vùi mình vào lớp bụi quá khứ. Cậu cũng vậy đúng không? Chúng ta còn cả một bầu trời phía trước, và đấy chỉ là những phút bâng khuâng đầu tiên trong đời, không cần quên, cũng không cần phải nhớ....
Gửi cậu và tạm biệt cậu- khoảnh khắc bâng khuâng đầu tiên của mình.
Tâm Storm