- Cảm ơn em.
Người đàn ông lướt tay trên chiếc iMac. Chiếc máy vi tính lạnh ngắt, tối om. Gió thổi dài ngoài cửa sổ mở toang.
Người đàn ông lấy bộ pajama được sắp sẵn rồi bước về phía phòng tắm.
- Em đợi anh mười lăm phút nhé!
- Vâng ạ!
Mười ba giây sau, khi tiếng nước vọng ra sau cánh cửa đã khép, người đàn bà chầm chậm xoay người lại. Đôi mắt nàng tấy đỏ hơn. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ. Gió vẫn chưa mạnh thêm. Những mặt tròn nóng giãy chận chờn hiện lên. Nàng bấu tay vào thành ghế, nàng giật mình khi thấy mình đang nhìn chằm chằm vào ổ cắm điện từ lúc nào không rõ. Ổ cắm điện hun hút tối, đường kính cỡ chiếc đũa ăn, vừa vặn với đầu ngón tay út của nàng.
Người đàn bà bần thần "Đút ngón tay vào ổ điện thì sao nhỉ? Có chạm tới phần kim loại không?"
Nàng rũ mạnh đầu. Người đàn ông của nàng sắp tắm xong rồi. Hãy để người ấy thanh thản sau một ngày làm việc dài. Nàng chẳng nên chất lên đôi vai ấy một điều gì nặng nề nữa. Nàng vẫn yêu người đó, yêu lắm, yêu đến mức bối rối không biết làm thế nào nữa.
***
- Cậu đi rồi hả cô? Dạ, ý tôi là đi làm! – Chị Thường nhanh miệng sửa lời rồi tự trách mình sao vô ý tứ, lại còn nói như ăn cướp trước người học thức như cô chủ.
Người đàn bà thoáng cứng hàng mày ngang.
- Nhà em đi làm rồi chị ạ. Chị cứ khóa cổng luôn giúp em.
Ngừng một chút, người đàn bà nói thêm, vẫn bằng giọng rất nhẹ:
- Hôm nay chị nấu món canh chua em chỉ hôm thứ hai nhé! Khoảng tám rưỡi hãy nấu chị ạ. Chúng em hôm nay chắc lại về muộn.
- Vâng, tôi nhớ mà! Canh chua thì tôi nấu thử những ba lần rồi ... Gần được như cô – Chị Thường hồn hậu cười đáp. Chị Thường thấy may mắn vì cái ý nghĩ được chứng kiến một ngôi nhà hạnh phúc hệt như trong phim.
Người đàn bà tóc đã bới gọn ra phía sau cũng cười cảm ơn. Nắng sớm liền rạng rỡ hơn.
Lúc người đàn bà ra đến cổng, chị Thường bỗng ngập ngừng lên tiếng:
- Truyện ... hay lắm cô ạ!
Người đàn bà khựng lại, quay người rồi nhìn xuống tờ A4 gồm những khối chữ có font Time New Roman cỡ 11 đang chìa ra trước mặt.
- Tôi nhặt được dưới bàn uống nước nên lỡ đọc ... Mong cô đừng giận ...
Chị Thường hơi cúi mặt, mấy tờ A4 run run, dòng "Một lần trong đêm, nàng đo khoảng cách xa nhất giữa hai người?" được lặp lại thành ba dòng song song trên đó run run theo.
Người đàn bà cười nhẹ nhận lại mấy tờ giấy, lắc đầu đáp:
- Không phải em viết chị à!
Rồi giọng người đàn bà rõ lên từng tiếng:
- Một người bạn của em viết chị à! Em sẽ nói với lại em là chị thích truyện!
Vẻ mặt chị giúp việc mơ mộng hơn bốn mươi tuổi đỏ lên.
Khi khép lại cánh cổng màu xanh, chị giúp việc bỗng ớ người. Cô chủ hôm nay sao lại đi vội và đôi vai thì cứng đơ. Cô chủ vốn đi đứng đẹp và duyên lắm. Giọng cô cũng khác ngày thường. Nhưng chị chẳng nghĩ được nhiều, chị cần chuẩn bị đi chợ.
***
6h37p chiều hôm đó, chị Thường nhận được điện thoại của người đàn bà có khuôn mặt vô cảm nói rằng chị hôm nay được nghỉ, chị có thể thoải mái đi xem phim còn việc cơm nước chị không phải lo. Người đàn bà sẽ về sớm, tự nấu nướng.
Chị Thường thấy tim mình run lên, không phải vì chị được nghỉ mà vì chị nghĩ cô cậu chủ tình cảm quá. Chị chẳng mong gì hơn thế. Chị yêu quí cả hai người.
Chị hớn hở a lô cho cô cháu họ giúp việc ở phố bên để cùng đi chợ đêm. Mắt chị hơn trợn lên khi thấy ổ cắm điện đã được dán băng dính, mà tối hôm qua lúc tắt đèn chị có thấy gì khác lạ đâu. "Ai dán ổ điện lại nhỉ? Và dán trong đêm à?".
Nhưng chị Thường là người giúp việc, chị chẳng thể can thiệp quá nhiều. Tối nay được tự do, chị vui mà.
Trong vườn, tiếng chim đã lặng từ sáng, giờ lại rộ lên trong cái nắng thoi thóp cuối ngày. Vai chị Thường chợt run lên, không rõ vì hơi đêm lạnh hay vì tiếng chim nghe sao rợn quá.
"Chắc mình nhầm" - Chị Thường nhún vai, khóa cổng.