Ngày này ba năm về trước em tiễn anh ra sân bay nhưng sao giờ này vẫn chưa thấy anh nói gì về việc trở về, em thấy lo, nhưng cũng không dám hỏi han gì. Sáng hôm sau, em nghe có tiếng gõ cửa, mở cửa ra em nhìn thấy anh, chưa kịp phản ứng gì anh đã ôm chầm lấy em:
- Anh về rồi, nhớ em quá đi mất.
- Anh... anh về sao em chẳng hay biết gì vậy?
- Anh muốn làm em bất ngờ. Công việc bên đó còn hai ngày nữa mới hoàn tất nhưng anh không muốn thất hẹn ngày nào với em cả.
Niềm vui hội ngộ chưa kịp dứt anh đã báo cho em một tin mà em chưa từng, thậm chí không bao giờ nghĩ tới.
- Vì tính chất công việc công ty yêu cầu anh phải định cư luôn bên ấy, anh biết em không thích nhưng em à, anh sẽ không để mình xa nhau lần nào nữa đâu. Mình cưới nhau nha em, rồi em cùng anh sang đó luôn.
- Anh à, em còn chưa kịp định hình được việc anh vừa nói là gì nữa mà, tất cả những gì anh vừa nói với em như sét đánh ngang tai vậy. Em cần thời gian suy nghĩ.
Em bình tâm lại, suy nghĩ về chuyện tình yêu của chúng ta trong thời gian qua nhưng cuộc sống của em không phải chỉ có mình anh, còn gia đình của em nữa, ba mẹ em sẽ không muốn em đi xa như vậy và thật lòng em cũng không muốn điều đó xảy ra, được yêu và cưới anh có lẽ là niềm hạnh phúc lớn lao nhất cuộc đời này, nhưng em biết phải làm sao?.
Hôm nay anh đến chở em đi dạo cũng là để nghe em trả lời.
- Em nghĩ về việc anh nói chưa?.
- Dạ rồi .... Nhưng khoan hãy nói chuyện đó, từ hôm anh về mình chưa kịp nói gì về công việc của anh mà. Tốt không anh?
- Ừ. Công việc bên đó nhiều lắm, nhiều lúc anh cũng thấy đuối nhưng không sao, xong cả rồi.
- Uhm. Em tin anh làm được. Em vẫn chưa khen người yêu em hôm nay ra dáng ông lớn rồi, bụng bự hơn, da cũng trắng hơn, thích anh nhỉ?
- Vẫn không thích bằng được bên em như thế này.
- Huhm. Anh này! ( Em nghe tiếng anh khẽ thở dài) Em hạnh phúc vì thời gian qua yêu và đuợc yêu từ một người như anh. Anh cho em nhiều hơn cái gì là hạnh phúc. Em yêu anh nhưng em không thể ích kỉ cho mình em được, gia đình em sẽ không muốn em đi xa như vậy, em cũng không muốn xa ba mẹ. Vả lại em muốn mình tự lao động bằng sức lực của mình, tự nuôi sống em bằng chính đồng lương của em, em sợ rằng sang đó rồi em sẽ chỉ là người phụ nữ của gia đình mất thôi, sáng tiễn anh đi làm, rồi đợi tới giờ anh đi làm về. Em không muốn.
- Em à, sang đó em vẫn có thể làm việc cơ mà, anh sẽ tìm cho em công việc ngay tại công ty anh.
- Anh cũng biết không phải tự nhiên em lại đưa ra lí do này, em cũng từng kể với anh chuyện chị Diệp rồi, chị ấy theo chồng sang Úc, học vấn có, khả năng cũng có nhưng giờ chị ấy cũng chỉ ngày ngày chờ chồng đi làm về, ba năm rồi chị ấy cũng chưa một lần về nước, em sợ lắm.
- Anh hứa danh dự là sẽ không để điều đó xảy ra với chúng ta.
- Có những việc không phải chỉ hứa là được. Em quyết định rồi, em sẽ ở lại đây. Xin lỗi anh. (Anh à, trong giây phút này đây em nửa muốn kéo anh lại, nửa muốn để anh đi vì tương lai anh còn ở phía trước, em không thể ích kỉ như thế, xin lỗi anh).
Suốt thời gian còn lại sự im lặng bao trùm cả anh và em, không ai nói thêm lời nào nữa, em chỉ khẽ luồng tay ôm lấy anh, tựa đầu vào vai anh, và xe tiếp tục chạy...
Điều gì đến cũng đã đến, hành lí của anh đã sẵn sàng trên xe kéo, ba mẹ anh cố ý tránh đi chỗ khác cho hai đứa chút thời gian riêng. Em gượng cười:
- Anh sang đó nhớ ăn uống đầy đủ, làm việc thật tốt và giữ gìn sức khoẻ. ( Những điều em muốn nói không phải là những cái này, em không thốt ra được, điều duy nhất em làm được là không rơi nước mắt, không biết điều gì khiến em làm được như vậy).
- Anh biết rồi, em cũng vậy. ( Em nhìn thấy trong đôi mắt anh là nỗi buồn khôn xiết).
- Uhm. ( Một tiếng UHM nghe thật mạnh mẽ nhưng em thật sự là không đứng vững được nữa).
Rồi anh kéo xe đi, lần truớc tiễn anh đi em đau một thì lần này còn hơn cả trăm lần như thế. Hôm nay anh không bảo em về trước nữa, có lẽ anh hiểu rằng em đang nghĩ gì. Anh từ từ khuất dần, em cảm giác dường như có ai đó đang xiết chặt lấy cổ mình khiến em không thở được, em không còn đứng vững được nữa, cũng không đi nổi nữa. Trong đầu em lúc này trống rỗng, không nghĩ được gì, thậm chí nước mắt em cũng không chảy ra thành dòng được, em như chết lặng.
- Vân....
Rồi bất ngờ một vòng tay ôm choàng lấy em từ phía sau, xiết chặt người em, hôn lên tóc em.
- Xin lỗi em. Thật ngu ngốc nếu ra đi để tìm kiếm một tương lai sáng lạn nhưng tươi lai đó không có em thì với anh không còn ý nghĩa nữa.
Em có đang mơ không, một giấc mơ có thật.
Từ sau việc đó anh bị công ty khiển trách, rồi anh nộp đơn xin thôi việc. Anh bắt đầu với một công việc hoàn toàn mới, anh bảo rằng anh muốn thay đổi công việc để tìm những điều mới mẻ hơn, thú vị hơn. Anh trở thành một ông giảng viên của một trường Đại học tên tuổi trong thành phố, sáng mang cặp đi, chiều lại về, cứ như thế dù thu nhập không cao vút như lúc trước nhưng miễn sao anh thấy thoải mái là em cảm thấy vui lắm. Hôm nào không lên lớp anh lại qua chở em đi ăn sáng, rồi đưa đến văn phòng, chiều lại đưa em về. Giờ đây cả anh và em đều cảm thấy quá đủ hạnh phúc rồi.
Chiều Chủ Nhật lại đến, anh qua chở em đi dạo, vẫn con đường ấy, vẫn là anh và em, nhưng một vài thứ đã thay đổi. Gió thổi mơn man từng cơn, từng cơn. Em đưa hai tay choàng hết người anh.
- Anh này!
- Gì vậy em?
- Sao anh chọn em?
- Gì cơ?
- Sao anh chọn em mà không phải là công việc, nếu chọn công việc chẳng phải tương lai anh sẽ rộng mở lắm sao?. Anh khẽ cười:
- Vì anh yêu em, vì ta yêu nhau.
Chiều cuối con đường mình nhìn ngắm hoàng hôn ẩn sâu trong tiếng tí tách rơi. Chờ mãi nơi này một cảm giác quá lạ thường, cảm giác cho em nhận ra I love You, I love You so, khoảnh khắc cho em nhận ra I love You, I love You so..........
Nguyễn Tường Vi