Anh gào lên là vậy, nhưng mẹ anh cứ dửng dưng, vẻ như là bà đã biết được những chuyện ấy từ thế kỷ trứơc. Bà nói cô ấy là con gái của một người bạn thân của bà, và vẫn hay đến nhà để kèm thêm cho cu Bin học miễn phí.Và cô ấy cũng từng gặp anh mấy lần, nhưng anh không để vào đầu gương mặt đó. Anh vẫn khăng khăng nói về lối sống có phần sa đoạ của Vân Anh. Mẹ anh lạnh lùng hỏi vặn lại vậy tại sao anh lại ở đó, anh lương thiện đến vậy mà?. Anh im lặng. Mẹ tiếp lời, vẫn với cái giọng bình bình vô thưởng vô phạt:
- Anh đến đó để đốt cháy cái phần ít ỏi còn lại tuổi thanh xuân của mình bằng sự buông thả. Còn con bé, nó dùng tuổi thanh xuân của mình để đốt lên một hy vọng.Sự thánh thiện của con bé những người như anh không hiểu được đâu.
Rồi mẹ kết luận,Vân Anh là một cô gái tốt.Mẹ bảo anh yên tâm rằng, cu Bin sẽ chẳng có vấn đề gì, nếu có thì chỉ xảy ra do sự vô tâm của kẻ làm cha như anh thôi.
Anh để những băn khoăn trong đầu và đến bệnh viện cho ca trực chiều. Anh lang thang trên hành lang bệnh viện rồi rẽ vào khoa. Những bệnh nhân của anh là những ngừơi rất mực im lặng. Họ nằm sâu trong một giấc ngủ kéo dài. Khi não bị thiếu oxi thoáng qua sẽ là một cơn ngất nhẹ, nhưng nếu tình trạng đó kéo dài, nghĩa là não vẫn đang đói oxi thì sẽ dẫn đến chết não,tiên lượng từ tử vong cho đến trường hợp khả quan nhất là bắt đầu chuỗi ngày đời sống thực vật. Họ hôn mê sâu, những chức năng sinh tồn vẫn hoạt động bình thường hoặc cần giúp đỡ đôi chút của máy móc, nhưng bộ não thì đã bị tổn thương nghiêm trọng. Họ nằm yên đó, không còn nhận thức được thế giới xung quanh. Nhiệm vụ của anh là theo dõi những thay đổi của họ. Những dấu chứng khả quan hay những diễn tiến xấu đi để có quyết định kịp thời. Và vì nằm yên như vậy, khả năng miễn dịch cũng giảm đi đáng kể thế nên anh cũng theo dõi luôn công tác chống nhiễm trùng. Công việc của anh diễn ra trong một bầu không khí im lặng, lo âu, và những hy vọng thì nhỏ nhoi, chớp sáng mong manh.
Khi anh đang chuẩn bị ra giường bệnh thì ngay tại quầy trực anh đã gặp Vân Anh. Cô chào anh vẫn với nụ cười hồn nhiên vui vẻ. Anh giật mình rồi cũng chào lại cô. Anh không ngờ mình gặp lại cô ấy sớm đến vậy...
4.
Hai bờ môi chạm vào nhau. Nảy lữa. Rồi những bàn tay mân mê da thịt nhau trong cơn điên loạn của tình yêu. Ngọn lữa trong cả hai đang cháy. Anh và Vân Anh...
Anh ghì cô trên chiếc giường từ lâu anh không nằm, kể từ khi Bảo Nhi ra đi.
Cu Bin đã theo mẹ anh ra ngoài.
Những lớp quần áo tuần tự được rũ xuống...
Hai con người trần tục,với những nỗi đau đang cố hoà quyện vào nhau...
Mẹ của Vân Anh là một người thực vật. Bà nằm trong khoa nhưng không phải bệnh nhân của anh nên anh không biết rõ. Vân Anh nói có đôi lần đã gặp anh tại khoa nhưng lúc nào gương mặt anh cũng đăm chiêu nhìn bệnh án. Nhưng thật ra, dù có thấy Vân Anh đi nữa, anh cũng không dung nạp được vào đâu mình vì những gì Bảo Nhi để lại vẫn là qua lớn, vẫn mãi còn dằn vặt...
Mẹ của Vân Anh bị như thế là sau một tai nạn giao thông nghiêm trọng mà kẻ thủ ác thây vì gọi cấp cứu đả bỏ chạy mất. Anh hỏi cô có cảm thấy tuyệt vọng, thấy cuộc đời bất công hay không. Cô đáp bằng một nụ cười quen thuộc và một cái lắc đầu. Cô cũng đã từng buồn, đã từng muốn buông xuôi, thấy đời không còn ý nghĩa...Cô đã từng ngã quỵ khi hay tin mẹ mình có thể sẽ mãi mãi là một người sống mà như đã chết...Nhưng khi nắng vàng hong khô những giọt nước mắt,nỗi đau tôi luyện thành công một trái tim quả cảm,cô siết chặt tay và đứng lên từ những ngổn ngang bất hạnh của đời mình...
Mẹ cô gặp chuyện ngay trước lúc cô đính hôn cùng bạn trai. Mọi chuyện ngừng trệ và trở nên tồi tệ khi bạn trai cô thấy cô thay đổi khi bắt đầu đi vào các quán bar thường xuyên và về với nồng nặc mùi rượu. Anh ta dĩ nhiên không thể chấp nhận hôn thê của mình như vậy được và tiếng chia tay được nói ra. Cô bình thản đón nhận nó như là biết trước. Cô làm thế là vì cô tìm hiểu được người gây ra bi kịch cho mẹ cô là một người hay lui tới quán bar này. Và thế là những điệu nhảy ngỡ như cuồng điên trong dánh hình gợi cảm mà cô trưng ra chỉ như là một cách tiếp cận để tìm ra công lý cho người mẹ mãi nằm yên trong một giấc ngủ dài.
Anh biết được chuyện. Những thành kiến ban đầu trong anh bị ánh sáng tươi trẻ và đẹp đẽ của cô làm cho tan chảy. Cô trở thành một người thân trong gia đình khi anh nhờ cô kèm thêm cho cu Bin trong hè vào buổi tối. Nhưng chủ yếu là anh không muốn cô la cà tới quán bar nhiều cạm bẫy đó nữa...
Nhưng ngọn lửa đòi lại công lý trong người Vân Anh thì vẫn ngùn ngụt cháy. Không thể cản cô, anh đành mỗi khuya lặng lẽ đưa cô đến quan bar đó, rồi ngồi một góc, yên tĩnh quan sát cô không rời mắt bất cứ một phút giây nào.
Có hôm Vân Anh mệt mỏi vì không tìm được chút tông tích gì và tỏ vẻ chán chường, lặng lẽ đi về phía bàn anh ngồi. Hai người ngồi im bên nhau thật lâu dù tiếng nhạc chói tai vẫn khiến lồng ngực anh có cảm giác ngột ngạt. Anh như cố tìm chút gì đó để xóa bỏ sự buồn bã đang chảy dài trong mắt cô.Anh nói :
- Em nhảy nhìn thấy thích thật!
Vân Anh cười khảy :
- Trong không khí nổi loạn này, ý anh là nhìn em nhảy thích thật hay là kích thích thật...?
Câu trả lời của Vân Anh nằm ngoài mọi tiên liệu của anh. Thấy khuôn mặt ngẩn ngơ của anh, cô cười giả lả và xua tay:
- Em giỡn thôi. Em nhảy theo ý thích thôi mà. Đó là vũ điệu Thanh Xuân của em.
- Vũ điệu thanh xuân...?
- Anh cũng ra nhảy thử đi..Những lúc bế tắc nhất, nhảy múa làm em cảm thấy có năng lượng lại và không quên mục tiêu tồn tại của mình là gì...Tin em, ra nhảy với em một lần nhé!
Nói rồi Vân Anh kéo anh ra trung tâm sàn nhảy. Dĩ nhiên thân người cứng nhắc của anh không thể có một động tác nào ra hồn. Nhưng lòng anh thì cảm thấy có một dòng chảy gì đó khác lạ tưới qua, khi nhìn Vân Anh đắm mình vào cái gọi là vũ điệu thanh xuân của cô ấy. Cứ như nhựa sống, tuổi trẻ, khát vọng và thiện tâm căng tràn theo từng vũ đạo đầy mê đắm. Chợt anh nhớ lại có lầm nào đó Vân Anh đã từng nói với anh:
- Em chọn dành thanh xuân của mình ở đây, nhưng em không đốt cháy thanh xuân của mình một cách vô bổ bằng rượu,nhạc và những thứ hủy hoại bản thânn khác.