Tuy nhiên nụ cười Mai chưa kịp hả hê thì nó lại cuống cuồng bởi một sự cố ngoài ý muốn. Trước khi rơi xuống nước, đầu Vĩnh đã va mạnh vào mỏm đá tà tà mặt nước. Hoảng quá, Mai tri hô:
- Có ai không, mau đến cứu người với...
***
Sau hai tuần nằm viện hắn trở lại lớp học, vừa gặp Mai cô bạn đã sốt sắng:
- Cậu đã khỏe hẳn chưa?
- Mình gần khỏe – Vĩnh nháy mắt – Nhưng không sao, mình cố được.
- Sao cậu không xin nghỉ thêm mấy ngày nữa cho khỏe hẳn rồi hãy tới trường?
- Ừ, tại ở nhà lâu cũng nhớ.
- Gì cơ?
Vĩnh cười xòa:
- Ở nhà lâu mình cũng thấy nhớ trường, nhớ lớp, nhớ bạn bè, nhớ thày cô.
- Hi – Mai cười híp mí – Thấy cậu khỏe và đi học trở lại thế này mình cũng thấy vui và yên tâm.
- Sao? Mình cũng được Mai quan tâm thế sao?
- Cậu cứ đùa, dù sao chuyện hôm đó cũng là do lỗi của mình.
- Cậu đâu có lỗi gì đâu. Nhắc đến mình lại thấy ngại. Không những không cứu được cậu mà cuối cùng lại để cậu cứu mình. Không ngờ nhìn cậu mỏng manh thế này mà lại...nặng thế?
- Chứ không phải cậu yếu quá sao? – Mai cười khì. Vĩnh gãi tai:
- Xấu hổ quá.
- À, sắp đến kì thi học sinh giỏi cấp Thành phố và cấp Tỉnh rồi đấy, cậu chuẩn bị tinh thần đi, trong tuần này sẽ có kết quả thi học sinh giỏi cấp trường, kiểu gì cậu cũng có tên trong top dẫn đầu.
- Cậu không nhắc mình cũng quên mất đấy. Mà thi cũng lâu rồi bây giờ mới có kết quả sao Mai?
- Chắc là thày cô đợi cậu đi học mới công bố đấy – Mai chép miệng.
- Ờ ha, cậu nói cũng có lý. – Hắn tặc lưỡi tếu táo lại. Tiếng trống truy bài vang lên, cả lớp ổn định chỗ ngồi. Mai lên văn phòng lấy sổ ghi đầu bài. Vĩnh cũng lôi sách vở từ trong cặp ra. Hai tuần rồi không đi học, có lẽ hắn cần xem lại kiến thức nhiều hơn mọi người một chút...
***
Sau khi có danh sách đội tuyển học sinh giỏi, thầy Toán cho gọi hắn. Bước chân lên phòng hội đồng, hắn đi ngang qua phòng hiệu trưởng. Lẽ ra hắn sẽ đi thẳng nếu như không bắt gặp một tiếng nói quen thuộc và dường như câu chuyện được đề cập đến mình thì hắn sẽ không dừng bước chân lại.
- Ba, sao việc gì cũng ưu tiên cho Gia Vĩnh hết vậy?– Tiếng nói cô bé tuổi mười sáu cất lên lanh lảnh – Sao ba lại để cho thày cô nào cũng chọn bạn ấy đi thi học sinh giỏi thế ?
Cánh cửa khép hờ, kín đáo đưa ánh nhìn vào bên trong, Vĩnh sững sờ khi nhìn thấy Mai và thầy hiệu trưởng trong đó.
- Mai à. Thành tích và danh hiệu là đáng quý, nhưng quan trọng là những kiến thức mình đã thu được. Nó sẽ là nền tảng để giúp ích mình sau này.
- Chuyện sau này còn xa quá ba à. Trước mắt con chỉ thấy thày cô thật bất công và thiên vị.
- Thày cô trước khi quyết định việc gì cũng đều có cân nhắc. Con và Vĩnh học lực đều giỏi, đều có tên trong kì thi học sinh giỏi thành phố đó thôi. Còn kì thi học sinh giỏi Tỉnh chỉ có một người được chọn đi thi học sinh giỏi toàn diện. Giữa con và Trịnh Gia Vĩnh đúng là cậu ta có nhỉnh hơn con một chút nên nhà trường đã quyết định cử cậu ấy đại diện cho khối 10. Con vẫn còn có cơ hội cố gắng vào năm sau mà.
- Ba, nói như vậy nếu không có cậu ta thì con sẽ được chọn đúng không ạ. Vậy nếu như ba không nhận cậu ta vào trường thì có phải là bây giờ cậu ta đã không tranh với con?
- Mai. Con được chiều quá nên hư và thành người không hiểu chuyện rồi. Đỉnh núi cao còn có đỉnh núi cao hơn nữa. Có cạnh tranh thì cũng phải cạnh tranh công bằng và dù kết quả thế nào mình cũng nên học cách bằng lòng. Và nếu như đó chưa phải là kết quả mình mong muốn thì hãy không ngừng nỗ lực để lần sau có thể đạt được kết quả cao hơn.
....
Hắn bước đi. Chẳng rõ câu chuyện của cha con thầy hiệu trưởng còn tiếp diễn đến thế nào nhưng khi bước chân hắn vào đến văn phòng, cúi đầu chào thầy Trương dạy Toán rồi thì Mai cũng đứng dậy mở tung cách cửa hậm hực về lớp.
Lần thi học sinh giỏi ấy Vĩnh chủ động xin không tham gia bất kì một môn nào.
***
Thời gian thấp thoát trôi qua, có một sự thay đổi không hề nhẹ. Một sự thay đổi choáng váng đến mức không ai còn nhận ra Trịnh Gia Vĩnh nữa. Đến lớp hắn không cười nói, thậm chí hắn tiết kiệm cả một ánh nhìn hay cái nhếch mép yếu ớt dành cho cuộc sống. Sự việc ngày càng trở nên trầm trọng hơn khi đến một ngày hắn cúp tiết mà không nói với ai một câu nào. Chẳng ai biết nguyên nhân mà chỉ thấy ngạc nhiên khi sự việc đó không chỉ xảy ra một hai lần. Nhà trường cho mời phụ huynh. Mẹ hắn đến họp đôi ba lần rồi những lần sau không thấy ai đến nữa. Còn hắn thì vẫn chứng nào tật ấy. Cuối kỳ, nợ quá nhiều môn, thời gian vắng mặt trên lớp nhiều hơn so với quy định, hắn không đủ điều kiện thi và chính thức bị đuổi học.
***
Rồi một ngày kia, mọi người thấy hắn từ đâu lù lù bước vào lớp. Vẫn chiếc quần jean và chiếc áo phông không cổ nhưng màu xám. Trông hắn gầy hơn trước nhiều, gương mặt vẫn lạnh lùng và đôi mắt, tuy có phần mệt mỏi nhưng vẫn toát lên sự sâu lắng, chất chứa nhiều tâm sự. Nhìn thấy hắn, Mai lạnh lùng đứng phắt dậy đi thẳng ra phía cửa. Hắn biết, trong thẳm sâu cô bé hắn không còn gì để đố kị nữa, giờ đổi sang là sự coi khinh. Nhưng ánh mắt, hắn vẫn dõi theo Mai cho đến khi con bé khuất hẳn. Hắn cúi đầu rồi ngước lên nhìn cả lớp. Tranh thủ giờ truy bài những ngày học cuối năm, biết sẽ khó có cơ hội cho hắn được gặp lại đông đủ mọi người thế này. Không để ai kịp nói gì. Giọng hắn nghèn nghẹn, chúc mọi người thi tốt. Rồi hắn hát. Chưa bao giờ và chưa một ai trong cái lớp này được nghe hắn hát. Nếu nghe rồi hẳn còn luyến tiếc hơn cho một tài năng văn nghệ hiếm thấy. Giọng hắn trong, cao vút và chất chứa tình cảm:
- "... Nếu có ước muốn trong cuộc đời này, hãy nhớ ước muốn cho thời gian trở lại, cho bao khát vọng, đam mê cháy bỏng và nụ cười còn mãi vương trên bờ môi, lăn trên hàng mi và trong những kỉ niệm xưa..."
Bài thứ hai hắn hát là bài "Tạm biệt". Lời ca êm dịu như chắt chiu bao ngày tháng giờ mới thốt ra thành được lời. Điệu buồn, xa vắng mà sao niềm tin vẫn còn phất phới, phía trước mà rất gần đâu đây:
- "... Nơi xa ấy chắc sẽ không gặp nhau. Thôi xin chúc mãi mãi luôn thành công. Không bao giờ quên đi hình bóng xưa.