"Tôi tên là An. Mẹ tôi là một con điếm. Cha tôi là một gã khốn nạn. Tôi mong tất cả các bạn chết hết đi."
***
Chim tự do
Đuổi gió!
Đi muôn nơi!
Thở gió ăn sương.
Nào có mệt mỏi.
Chim tự do
Bãy mãi!
Tìm đường về nhà!
...
Nhà là đâu?
Có những tiếng đàn guitar vui tươi vang lên trên một con phố vắng người. Nửa đêm. Đèn đường vàng vọt. Gió lạnh. Mùi hoa sữa. Đôi mắt thẫn thờ. Những âm vang vui tươi. Thằng nhóc ấy tên là An, nó có một câu chuyện để kể. Vì tiếng đàn của nó rất vui tươi nên câu chuyện của nó cũng sẽ rất buồn.
An không biết mình đến từ đâu hay ai đã sinh ra nó. Chỉ biết rằng, một đêm đông, khi ấy nó mới chừng 4 tuổi thì phải, An đang nằm co quắp bên vệ đường, sắp chết vì lạnh thì có một người phụ nữ tìm thấy nó và đem nó về nuôi. Người phụ nữ ấy là một góa phụ và sống cùng với gia đình khá giả của em gái. Nói là sống cùng, nhưng bọn chúng chỉ coi bà như một ô sin không trả công. Vậy là nghiễm nhiên, nó, đứa con rơi mà con ô sin đó đem về, sẽ là một thằng ô sin không công nữa.
Bọn chúng là từ mà An đặt tên cho lũ người mà nó căm ghét đó. Bà Hiền kể, khi xưa bà Hiền phải bỏ học từ nhỏ để nuôi em gái bà . Và sau này, chính đứa em đó bắt bà sống ở một cái kho để đồ cũ nằm ở giữa nhà vệ sinh tầng một và tầng hai.
Bất chấp tất cả, bà Hiền vẫn làm đủ việc để nuôi nó ăn học đàng hoàng. Và hơn hết, bất chấp tất cả, bà yêu thương nó. Nó cũng yêu thương bà, nhưng An chưa bao giờ coi bà là mẹ - vì sao ư? Bởi vì căm ghét Mẹ vô cùng. Mẹ với nó là một thứ gì đó vô cùng xấu xa, người đã vứt nó ra ngoài đường, người đã đuổi nó đi. Nó ghét, nó hận...
2 tháng trước, bà Hiền mất.
Bà mất vì trụy tim, An nghe người ta nói vậy. Nhưng chỉ mình nó biết sự thật: bà đã bị giết. Bọn chúng đập nát trái tim bà ra. Bọn chúng chỉ an táng tạm bợ cho bà. Không điếu văn, không viếng. Bọn chúng cho bà vào một cái quan tài xấu xí rồi vứt xuống một cái hố, thế là hết.
An suy sụp trong một tuần – nó không ăn, cũng chẳng ngủ. Nhưng trái với vẻ ngoài gầy gò, nó có một trái tim mạnh mẽ vô cùng. Hết tuần thứ nhất, nó đi làm trở lại. Thợ hồ! An phải kiếm đủ tiền để mua quần áo với sách giáo khoa mới. Vì nó sắp nhập học vào lớp 10 rồi. An vốn chưa từng nghe tới chuyện cổ tích, nên nó không chờ đợi bà tiên tốt bụng nào đến giúp đỡ nó cả. Nó phải tự đứng lên.
An vẫn ở sống trong cái kho suốt tháng tám. Bọn chúng chưa dám đuổi An ra khỏi nhà vì sợ bị thiên hạ đàm tiếu không hay. Vậy là bọn chúng nghĩ ra một kế hoạch! Hôm ấy, một buổi tối An vác cái xác mỏi nhừ đói ngấu của nó về 'nhà' (hay về chuồng), mụ đàn bà cay nghiệt đã đợi nó ở cổng.
Bà ta túm lấy tóc nó bằng một tay, tay còn lại cầm một cái nhẫn vàng. Bà ta vừa kéo tóc nó vừa giơ cái nhẫn ra trước mặt nó như một đứa trẻ khoe với mẹ lần đầu tiên nó biết dùng giấy vệ sinh.
"Đồ chó má." Bà ta nói, kèm theo những từ không hay khác "Đồ ăn trộm. Tao cho mày sống trong nhà tao, vậy mà mày trả ơn tao thế đấy. Bớ làng nước ơi, thằng mồ côi mất dạy ăn trộm đồ của tui..."
An vùng lên, ủn bà ta vào tường rồi lao vào trong nhà. Nó leo lên chỗ nhà kho và thu dọn toàn bộ gia tài: 5 bộ quần áo, 2 chục cuốn sách, một cây đàn guitar... Nhưng, hơn 2 chục triệu tiền dành dụm của nó và bà Hiền, đã mất! Máu nóng trong người An bốc lên tận mặt. Lũ người kia nhìn nó bằng ánh mắt khinh khỉnh. "Mất gì sao?" Bọn chúng nói và cười khinh bỉ. An lao tới như một con thú, nó tặng cho mụ đàn bà một quả đấm vào mặt. Bao nhiêu phẫn uất dồn nén chỉ đợi đến lúc đó.. (An rất muốn đập cây đàn vào mặt bà ta, nhưng nó sợ cây đàn bị hỏng).
An cứ đi lang thang mãi trên những cơn phố. Rồi nó dừng lại vào nửa đêm. Đặt cây đàn guitar lên đùi mà gảy những điệu nhạc vui tươi...Chính lúc này đây... Thằng bé 15 tuổi ấy đã thay đổi mãi mãi. Nó bắt đầu nuôi hận thù với thế giới. Nó thật lòng căm ghét tất cả mọi người, bởi vì tất cả mọi người đều căm ghét nó.
An kết thúc bài hát, nó đứng dạy và lại rảo bước đi bằng đôi chân mệt mỏi. Nó tới mộ của bà Hiền, nằm ở đó và thiu thiu ngủ. An không mơ về những hồn ma. Nó mơ về một trận chiến mà nó là kẻ chiến thắng. Nó sẽ sống, nó sẽ đứng lên,
Nó sẽ làm được.
***
Mùa hạ năm ấy trôi qua như thế đó. Cuối cùng thì An cũng tìm được một căn nhà để ở tạm. "Nhà" ở đây là 4 mảng tường mục nát chống đỡ lấy một mái bê tông để che nắng mưa. "Nhà" nằm ở một góc đồng hoang ở một khu đô thị, nên chẳng có ai để ý tới nó. Nơi này rộng rãi thoáng mát hơn cái kho nó từng ở nhiều.
An làm việc quần quật suốt ngày, người nó gầy rạc đi vì thiếu ăn thiếu ngủ. Tay nó chai lại, cứng cáp. Người qua đường chẳng ai them để ý tới một thằng nhóc gầy nhom đang oằn mình kéo cái xe chở đất. Thăng nhóc ấy đang dần trở thành một người đàn ông, quá sớm, quá đau đớn.