Tôi xấu hổ, cười nói chữa:
- Đâu có, chị đâu có cáu với bọn em.
- Mà sao chị không đi cùng anh hai, bọn em không muốn chị kia cướp mất anh hai đâu.
Bọn trẻ lại tiếp tục vặn vẹo. Tôi nghiêm mặt ra dáng một người chị:
- Này không được nói thế, chị ấy là bạn của chị, cũng là chị của mấy em. Nói thế là hỗn, biết chưa? Không ai cướp anh hai của mấy em đâu, chiều mai anh ấy lại ra đây thôi.
Bọn trẻ gật đầu ra vẻ hiểu, nhưng vẫn cố tò mò thêm một câu:
- Không có anh ấy, chị có buồn không?
Hít một hơi thật sâu lấy lại tinh thần, tôi mỉm cười:
- Chị ổn, chị là bà Song cơ mà, vì có Song Joong Ki oppa nên chị ổn.
Bọn trẻ bật cười, tôi cũng thấy lòng mình vui hẳn lên.
- Được rồi mấy đứa, bây giờ muốn nghe bài gì đây?
Rồi tôi đàn, bọn trẻ phấn khởi ngồi nghe và hát theo, gió chiều hạ thổi lướt qua mặt chúng tôi mát rượi.
- Chúng em phải đi bán đây, sắp tối rồi.
- Để chị bán phụ mấy em, tối nay chị rảnh.
Chiều tiếp theo và thêm nhiều chiều sau nữa, có đầy đủ cả tôi, cả Quân, cả Thúy, chúng tôi cùng đàn hát và chơi đùa với bọn trẻ. Thái độ của Quân đối với tôi chẳng khác gì lúc trước, vẫn chân thành và dịu dàng như thế. Thỉnh thoảng Quân và Thúy lại rủ nhau đi Nhà sách hoặc đâu đó. Tôi thấy lòng mình chao nhẹ một cú, nhưng rồi cũng lấy lại được thăng bằng. Hai người họ, cả bọn trẻ nữa, đều quan trọng với tôi, tôi chẳng muốn mất một ai. Thôi thì...ước gì, chúng tôi cứ mãi vui vẻ bên nhau như thế.
Mùa hạ, nắng hanh hao và gió man mác. Trong lòng những người trẻ tuổi chúng tôi bùng lên những cảm xúc kỳ lạ.
***
Tôi thấy lạ, đã hai tuần nay Thúy nói bận rồi không bám càng tôi ra công viên nữa, Quân cũng biến đâu mất tăm. Bọn trẻ thắc mắc. Tôi nghĩ thầm: Không lẽ họ tách ra đi chơi riêng ư?
Đến ngày thứ 15, Quân xuất hiện, vẫn khuôn mặt luôn cười ấy nhưng đã gầy đi đôi chút. Bọn trẻ vui mừng, nhao nhao lên hạnh phúc:
Mấy tuần nay sao anh Hai không đến?
Bọn em nhớ anh Hai chết được.
Anh hai không được thế nữa đâu nhé, bọn em giận thật đấy!
Mà sao nhìn anh Hai gầy thế, phải ăn nhiều vào chứ.
Quân cười, xoa đầu chúng an ủi, nhưng đôi mắt lại ầng ậng nước. Sau một hồi hết hứa rồi ngoắc tay, cuối cùng bọn trẻ cũng tha cho cậu ấy. Quân ngồi xuống cạnh tôi, ngửa mặt lên nhìn trời, gió thổi lướt qua làm tóc cậu ấy bay bay, cậu ấy nhắm mắt hít một hơi thật dài, cười rồi nói:
- Mát thật, cậu đúng là gió trời. Tớ cũng muốn được là gió trời.
Tôi không trả lời, vẫn tiếp tục đàn bản nhạc đang dang dở. Hai tuần biến mất, dù vẫn vẻ chân thành ấy, nhưng tôi không còn thấy sự ngô nghê nơi cậu. Cậu ấy trưởng thành hơn, vì thế mà cũng xa lạ hơn.
- Sao cậu không hỏi gì?
- Nếu tớ hỏi thì cậu có nói không? tôi vẫn không nhìn vào mắt Quân, chỉ trả lời bâng quơ. Bản nhạc đang vào đoạn điệp khúc, tiết tấu nhanh mạnh như dội thẳng vào tim.
- Có cậu ấy trả lời nhanh, giọng nhẹ như gió. Bản nhạc kết thúc, bất giác tôi mỉm cười, quay sang nhìn cậu ấy, thì ra đây vẫn là Quân mà tôi quen biết.
- Sao hai tuần nay không thấy cậu? Cậu và Thúy có chuyện gì à?
- Tớ với cậu ấy là bạn. Quân mở mắt, nghiêng đầu sang nhìn tôi, câu trả lời bình thản như chuyện xưa nay vẫn thế.
- Thế...
- Tớ cũng đã nghĩ như cậu... - Quân cắt lời tôi - tớ đã nghĩ chúng tớ hợp nhau như thế rồi sẽ nhanh thôi, chúng tớ là một cặp. Nhưng có những thứ tớ không thể nào điều khiển được. Như ngoài nhạc Trịnh, cũng có lúc tớ thích nghe K - pop; như ngoài Đồi gió hú, tớ cũng mê mẩn tiểu thuyết ngôn tình. Nhiều lúc tớ cũng muốn được như cậu, được làm những gì mình thích, dù việc đó trong mắt mọi người là hâm đơ tưng tửng. Nhiều lúc tớ cũng muốn nổi loạn, vùng vẫy cho đã những năm tháng tuổi trẻ. Nhiều lúc tớ cũng muốn tụ tập bạn bè phá phách nghịch ngợm gì đó. Bố mẹ tớ là những người nghiêm khắc và chuẩn mực, họ muốn tớ trở thành một người hoàn hảo, đứng đắn và cư xử đúng mực, họ đã nuôi dạy tớ với tâm niệm như thế. Nhưng càng lớn tớ càng thấy mình như muốn sai lệch đi khỏi đường ray đó. Tớ muốn được là một cậu nhóc bình thường. Tớ hoang mang thật sự, tớ không hiểu rõ cả chính bản thân mình. Phần tớ hợp với Thúy chỉ là phần nổi, còn phần chìm của tớ thì không. Thật ra, sâu tận cùng tâm khảm, tớ muốn được là gió trời, cùng cậu bay khắp nơi, làm những gì mình thích.Bầu trời mùa hạ xanh lơ với những đám mây xốp trắng. Cạnh bên tôi là một cậu bạn, cậu ấy nói muốn là gió trời, như tôi...
- Tớ đã cố ép phần chìm ấy ra khỏi đầu óc, nhưng càng ép nó lại càng trỗi dậy. Rồi tớ nhận ra, tớ và Thúy không hợp nhau đến thế.
Gió chiều lại thổi lướt qua chỗ chúng tôi ngồi; tóc tôi bay tứ tung, đậu cả vào vai Quân, tôi cuống cuồng giữ chúng lại, nắm chặt bằng tay.
- Cậu có thích tớ không? Quân bỗng nhiên hỏi.
Và tôi nghe chính mình nói Có trước khi kịp suy nghĩ. Chết tiệt, cái quái gì đang diễn ra thế chứ.
- Tớ xem đó là lời hứa cậu sẽ chờ tớ nhé! Quân nheo mắt nhìn tôi cười.
- Là sao? Tôi nhíu mày không hiểu.
- Tớ sắp đi du học, nhưng tớ sẽ về, sớm thôi Quân cố nói bằng giọng bình thản, nhưng tôi thấy môi cậu ấy run run. Khuôn mặt hốc hác đó phải chăng là vì chuyện này?
- Sẽ về thật chứ?
- Tớ hứa.
- Tớ cũng muốn ngoắc tay như bọn trẻ - tôi gượng cười, không muốn mình lại là gánh nặng của cậu ấy. Tôi vốn dĩ là thế, chẳng thích bị ràng buộc, cũng không muốn ràng buộc ai. Cậu ấy muốn làm gió trời cơ mà, cứ để cậu ấy tự do bay đến những nơi cậu ấy thích. Giữ gió ở lại, là ích kỷ.
Quân cười, chìa ra những ngón tay thon dài: Cậu là con nít đấy à?
- Ừ đấy, tớ thế đấy!
Chúng tôi cùng cười, nụ cười giòn tan vỡ ra trong một chiều hạ nhiều gió. Dẫu biết là sẽ xa thật xa nhau, dẫu biết là thời gian sẽ làm thay đổi nhiều thứ. Nhưng tôi tin vào cậu ấy, cũng như tin vào chính mình. Lo gì chứ, chúng tôi là gió trời mà, chúng tôi còn trẻ mà.
- Á, nhưng tớ là bà Song cơ mà.
- Ừm...thì tớ sẽ đổi họ vậy.
Buổi chiều hôm đó trôi qua bằng nụ cười ở miệng và nước mắt trong tim như thế. Quân bận nên về trước, không nói gì với bọn trẻ, cậu ấy bảo còn đến đây được vài hôm nữa, nói sớm chỉ làm bọn trẻ buồn hơn thôi.
Cậu ấy đi rồi, tôi ngồi lại một mình trên băng ghế đá, có nhiều chuyện vừa diễn ra quá nên tôi chưa điều khiển được cảm xúc của mình, nhưng không hiểu sao tôi lại muốn khóc. Là thói quen chăng? Tôi vẫn thường khóc khi biết mình sắp phải xa một ai đó thân thương.
- Này, bạn hiền!
Tôi quay đầu nhìn về phía có giọng nói ấy. Từ xa Xuân Quỳnh đi lại, váy trắng và harmonica. Tôi mỉm cười đón cô bạn, ghẹo:
- Đến đây làm gì thế cô nương, mới học hai tháng mà đã giương oai rồi.
Quỳnh thè lưỡi ngồi xuống cạnh tôi:
- Dù mới biết vài bài đơn giản thôi nhưng tớ muốn thổi cho bọn trẻ nghe. Tớ nhập hội với cậu luôn. À...tớ nhắn tin rồi, đám nhí nhố kia đang đến đấy!
Bỗng nhiên, tôi thấy lòng nhẹ bỗng. Cuộc đời này tươi đẹp quá. Dù Quân ở cạnh tôi hay bay sang nước Mỹ, dù tôi có là bà Song hay không, thì bầu trời mùa hạ vẫn cứ xanh lơ, thì nắng vẫn cứ lung linh, thì gió vẫn lãng đãng phiêu bồng, thì bên cạnh tôi vẫn có những người bạn tuyệt vời, thì tôi và bọn trẻ vẫn là chị em thân thiết. Cuộc đời tôi còn gắn chặt với biết bao người, còn có những thứ vô cùng quý giá.