10:00 PM
Em đã gọi thêm nhiều lần sau đó nhưng anh vẫn không nhấc máy. Trong em lại có những cảm xúc hờn dỗi khó tả. Cố gắng kiềm chế vì em biết rằng giới hạn vị trí trong trái tim anh. Vị trí đó không cho phép em ghen cũng không cho phép em có khả năng đòi hỏi sự quan tâm từ anh nhiều đến vậy.
11:00 PM
"Thành Quốc đang gọi..."
- Em nghe đây...
- Giọng em hôm nay lạ thế, mệt à?
- Dạ!
- Sao em không ngủ đi?
- Hôm nay là giáng sinh...em muốn thức để gặp ông già noel.
- Em muốn ông già noel tặng quà lắm sao?
- Tất nhiên rồi, ai cũng thế mà.
- Vậy em ước thử đi, nếu được anh sẽ là ông già noel của em.
- Um...để em suy nghĩ...À...à...Ông già noel ơi, năm nay con đã ngoan lắm rồi, con học hành rất chăm chỉ cũng chẳng còn nghỉ học nữa. Vậy con có xứng đáng nhận quà không ông?
- Được...được...thế con muốn gì haha...haha...?
- Con muốn có một con...gấu cơ.
- Gấu bông à?
- Không, gấu này ấm lắm ông à. Cao, to lại biết nói, biết năm tay con khi băng qua đường và còn biết ôm con khi lạnh,...
- Gấu 37 độ tên Thành Quốc phải không?
- Dạ, dạ... con thích con gấu đó nhất luôn đấy.
- Con gấu đó không có bán đâu. Giáng sinh năm nay ta không có quà cho con rồi
- Nhưng...
- Uhm...thôi em à, khuya lắm rồi đấy, em đi ngủ sớm đi.- Anh bỗng hạ giọng một cách đột ngột.
- Gấu!
- Đi ngủ đi...
- Gấu!...
- Vậy nha, chúc em ngủ ngon.
- Gấu!
...
Anh dập máy. Em lại nghĩ suy...Cầm điện thoại không có tin nhắn trên tay, em bấm vào danh bạ và đổi tên - một cái tên quen thuộc thành một tên mới đầy yêu thương hơn.
3.
Em và anh đã từng có thời gian gọi là yêu nhau. Đó là mùa hè khi anh chuẩn bị bước vào 12 và em sang năm thứ 2 ở trường cấp III. Và đó là khi anh, chị ấy chia tay nhau... lần đầu tiên.Ngày xưa ấy, mỗi tuần một lần, thì anh từ Sài Gòn xa xôi, còn em thì từ thị trấn nhỏ phía Tây đón bus về lại Mỹ Tho. Mỗi tuần một ngày ngắn ngủi ta đi bên nhau, lang thang trên phố, hết ăn kem thì đi xem phim, hết xem phim rồi đi hóng gió. Cả hai chúng ta lăn ta lăn tăng bên nhau như những con sóng ngoài khơi, không lúc nào mệt mõi. Cứ như thế thời gian của một ngày trôi qua rất nhanh mà không cách nào dừng lại được.
Trong em vẫn vẹn nguyên những kí ức về những ngày mưa mùa hạ. Em vừa xuống trạm xe buýt thì mưa như trút tất cả nước mắt của trời xuống nhân gian. Em chỉ nhớ lúc đó anh cũng vừa đến, chưa kịp nói gì thì đã kéo nhau chạy tránh mưa. Đứng nhìn phố nắng trong mưa, em nép mình vào vai anh đầy e thẹn. Anh đưa bàn tay đón lấy những giọt nước tan ra trên tay vô cùng mát lạnh. Và em cũng vậy, đưa bàn tay ra ... kéo anh gần em hơn nữa. Anh và em đều thích Mimosa, một quá cafe nhỏ nằm cạnh Giếng Nước thành phố. Từ trong Mimosa có thể nhìn ra bờ hồ, nhìn dòng người đi đi trên phố một cách hối hả và ở đó có đàn piano cùng với chị chủ quán cực kì thân thiện. Mỗi lần đến đấy, anh đều tập cho em đàn nhưng em vụng về chả đàn được bài nào cả.