Trong rạp đang chiếu bộ phim hoạt hình " Kẻ cắp mặt trăng" phần 2. Nhiều phân cảnh khá là vui nhộn nên rạp chiếu phim khá là sôi nổi, khác hẳn với khoảng cách giữa tôi và Đăng.
Chúng tôi cứ ngồi trong lặng im như vậy cho đến khi trên màn hình xuất hiện hai chữ "The end"
...
Tan buổi, khi cả hai rời khỏi rạp chiếu phim, Đăng vẫn chậm rãi đi bên cạnh tôi.
Sau một hồi cả hai vẫn lang thang trên phố trong im lặng như vậy, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu. Cũng có phần cảm thấy Đăng hơi khác so với cái vẻ hoạt bát, nhiều chuyện mà tôi vẫn đinh ninh về cậu ấy. Đăng bây giờ khá là trầm tĩnh và gần như cậu ấy chẳng nói một lời nào trừ lúc gọi tôi qua đường. Cảm giác như hôm nay cậu ấy là một người khác vậy.
Nhưng dù Đăng có là người thế nào đi nữa, thì sự im lặng đang bủa vây khiến tôi chẳng mấy tự nhiên.
Nghĩ về bộ phim lúc nãy, tôi cố gợi chuyện.
- Đăng thích nhân vật nào nhất trong " Kẻ cắp mặt trăng" vậy?
Đăng hơi lúng túng. Có vẻ như cậu ấy có chút bất ngờ khi nghe thấy tôi hỏi vậy. Mãi sau, cậu ấy mới trầm ngâm.
- Thực ra, tớ... không để ý nội dung cho lắm.
Tôi mắt tròn mắt dẹt. Sao đi xem phim lại không để ý nội dung vậy trời? Huống hồ nguyên trong lúc xem phim, cả hai chúng tôi đâu có nói chuyện gì cho cam? Tôi nhướn mày khó hiểu.
- Sao kì vậy?
Đăng càng lúng túng hơn.
- Tớ không tập trung được.
Tôi càng tiến tới.
- Sao lại thế?
Đăng buột miệng.
- Tim tớ đập loạn xạ.
Sau câu trả lời của Đăng, cả tôi và người đối diện đều ngỡ ngàng. Nhưng chẳng hiểu sao, nhìn dáng vẻ ngập ngừng và khuôn mặt đang dần đỏ ấy, tôi lại phì cười.
- Hahaha....
Đăng cười một cách khổ sở, hỏi lại.
- Sao Ki lại cười?
- Haha... Tớ không nghĩ cậu lại dễ ngượng như vậy...- Tôi cố nhịn cười, nén giọng hỏi lại - Tớ tưởng cậu là một chàng trai "bạo dạn" lắm.
Đăng nghe tôi nói vậy, thật thà khai.
- Đấy là khi tớ đã chuẩn bị thôi. Cũng nghĩ rằng mọi chuyện đơn giản, nhưng đi với cậu, trong đầu nghĩ có nhiều chuyện để nói, nhưng lại không biết nên nói điều gì.
Một buổi chiều cùng Đăng dạo quanh mấy con phố cổ Hà Nội, tôi không còn nhận ra Đăng mà tôi từng nghĩ nữa.
Người tên Đăng trước kia trong mắt tôi chỉ có hai từ " Phiền phức". Còn người đi cùng tôi chiều nay, lại là một chàng trai ấp áp và hiền khô đến bất ngờ.
Tôi nghĩ Đăng phải là chàng trai bạn dạn, nhiều chuyện và đào hoa. Nhưng không. Cậu ấy khá dụt dè, nói vừa đủ và khiến người khác phải phì cười vì cách nói chuyện chân thực một cách ngây ngô.
Khi tôi có nói với Đăng về hình ảnh trước đây của cậu ấy trong mắt tôi, Đăng chỉ rụt rè giải thích.
- Vì trước đó để có dũng khí tặng cậu một bông hoa, tớ phải tập tành trước gương cả chục ngày!
Tôi ngỡ ngàng nhìn nụ cười vẫn còn trên khuôn mặt phía trước, cậu ấy thật hiền!
...
Cuối chiều, Đăng có đưa cho tôi một cánh chuồn chuồn nhỏ được làm bằng lá. Cậu ấy dặn tôi nên để ở cửa sổ, như vậy nhìn chuồn chuồn sẽ giống như thật. Tôi nhìn cánh chuồn nhỏ trong tay, khẽ gật đầu.
Tôi về nhà khi trời cũng đã xâm xẩm tối. Lạch cạch tra chìa khóa để mở cổng, tôi lờ mờ thấy một bóng người trong góc tối, cũng đoán ra rằng đó là Ju.
Có gì khó, nhà Ju ngay cạnh nhà tôi. Đã là như vậy từ khi chúng tôi còn nhỏ xíu. Đoán chắc rằng cậu ấy vừa đi chơi bóng về, nên tôi định bụng cũng chẳng mở lời, chỉ khẽ mở cổng đi vào. Nhưng chừng được ba bước chân, phía bên kia, Ju đã cười cười.
- Mới đi chơi về đấy hả Ki?
Tôi không quay lại, trả lời nhẹ tênh.
- Ừ.
- Vui không?
- Ừ. Vui.
...
Sau rồi không thấy Ju nói gì thêm, tôi đi thẳng vào nhà.
***
Tôi biết là tôi chẳng có lí do gì để giận Ju cả. Nhưng chẳng hiểu sao, tôi chẳng thể nói chuyện bình thường với Ju kể từ mấy hôm trước.
Vẫn biết tính Ju một khi quyết định điều gì, sẽ chẳng bao giờ hay dễ dàng gì thay đổi. Nhưng trước đó, tôi vẫn ương bướng và phủ nhận, để cố gắng thay đổi câu trả lời của Ju.
- " Chúng ta sẽ mãi là những người bạn tốt Ki nhé!"
Đây là câu trả lời thứ 9. Đúng, câu trả lời thứ 9 mà tôi nhận được khi nói với Ju rằng:
- " Ju, tớ thích cậu. "
Và lần nào cũng vậy, giọng nói nhẹ bâng của Ju như khiến những vệt nắng cuối cùng trước mắt tôi trở nên nhòe nhoẹt. Lần nào trở về nhà, tôi cũng khóc tu tu lên như một đứa trẻ. Sao Ju lại không thể nào hiểu được tôi? Và tại sao, dù biết rõ ràng Ju sẽ trả lời như vậy, cuối thu năm nào tôi cũng hỏi Ju câu hỏi ấy?
Tôi biết Ju từ khi chúng tôi vẫn còn là những đứa trẻ. Cả hai đều không có anh chị em ruột nên chúng tôi thân nhau lắm.
Ngay từ nhỏ, Ju đã luôn bảo vệ tôi. Ở bên cạnh Ju, tôi chẳng phải lo lắng về điều gì. Và cũng chẳng biết từ bao giờ, trong suy nghĩ của tôi, Ju sẽ là chàng trai duy nhất mà tôi quan tâm.
9 mùa Thu đi qua. 9 mùa Thu tôi mạnh bạo đứng trước mặt Ju để nói 4 từ " Ju, tớ thích cậu". Những ngày đầu, cả tôi và Ju đều phì cười vì câu nói ngây thơ thời thơ ấu. Rồi khi chúng tôi vào cấp 3, câu nói ấy cũng chẳng khiến khoảng cách của chúng tôi thay đổi, ngược lại, chúng tôi nghĩ nó là kỉ niệm.
Cho đến khi chúng tôi bước chân vào Đại học, và giờ đã là năm 3, tôi không còn những cảm giác như những mùa Thu trước nữa. Thì ra, sau tất cả, Ju vẫn chỉ coi tôi là một người bạn. Và sự thực là, tôi không hiểu Ju như những gì mà tôi vẫn nghĩ.
Bất giác, tôi thấy mệt mỏi.
Nhìn xuống cánh chuồn nhỏ trên cửa sổ, nụ cười trong veo của Đăng như ẩn hiện đâu đó. Những dòng suy nghĩ mơ hồ xen lẫn trong những dòng kí ức nặng trịch; tôi có đang vì giận Ju, vì tình cảm không được đáp trả, mà gặp mặt Đăng không vậy?!!
***
Như mọi ngày, Ju vẫn sẽ chờ tôi dưới cổng để cùng đi học.