(Admin - "Tháng năm không ở lại")
Người con gái trong bài hát của anh xưa kia không phải là tôi, hiện tại không phải là tôi, mãi mãi sau này cũng không phải là tôi.
***
Ông là người đàn ông thành đạt, mọi thứ thuộc về ông đều hoàn hảo, chỉ trừ một điều : Đứa con trai ngoài 20 tuổi tàn phế của ông. Tôi không vui cũng không buồn khi mẹ đi thêm bước nữa, lấy được tấm chồng như ông không dễ. Ông thương tôi, thứ tình thương mà trước đây tôi chưa từng có_ Tình cha con. Ông yêu mẹ, thứ tình yêu riêng tư mà mẹ cố vùi lấp suốt mười mấy năm trời. Tôi sắp bước vào tuổi 18, lứa tuổi để người ta tập sống tự lập, tôi muốn ở một mình, nhưng ông và mẹ cương quyết phản đối, thương mẹ tôi đành rời bỏ căn nhà bé nhỏ thân thương của mình.
Ngày mẹ tôi lên xe hoa, mấy đứa bạn cứ lo cho tôi chuyện bố dượng, con ghẻ. Tôi dửng dưng trước những lời tuyên đoán không mai vì tôi tin ông là người tốt.
Lần đầu tiên tôi gặp anh là một ngày nắng thu vàng trải khắp nơi nơi. Bên đám cúc tím lấp ló một màu tóc đen huyền kì lạ, tiếng đàn ghi ta và bài " Hạ trắng" lan nhẹ vào lòng tôi. Tôi yên lặng để có thể tận hưởng âm thanh tuyệt diệu đó. Bất giác anh quay lại nhìn tôi, khuôn mặt điềm tĩnh, ánh mắt màu nâu nhạt ẩn sau lớp chân mày rậm. Không biết đó có phải sự kết hợp hoàn hảo? Nhưng theo cảm nhận của riêng tôi đây là khuôn mặt đẹp - rất đẹp!
- Cô là ai? - Giọng nói nhẹ nhàng thoáng qua tai tôi, nhưng đôi mắt vẫn điềm nhiên không chớp. Tôi lúng túng trả lời:
- Em là Hạ Thanh
- Hạ Thanh con gái của dì Hoàng Cúc à?
- Dạ, còn anh, anh là...
- Tôi là Hoài Nam.
- Anh là con trai của dượng?
- Vâng.
Tôi hớn hở khi biết điều đó, nên bước vội qua đám cúc dại. Người con trai hiện ra trước mặt tôi, được thượng đế ban cho khuôn mặt đẹp như thiên thần, nhưng lại cướp đi của anh đôi chân lành lặng. Tôi sựng lại, ngẫn người nhìn anh, dường như bắt gặp ánh mắt ấy của tôi, anh lạnh lùng cất tiếng
- Vì tôi tàn phế nên em thất vọng ư?
- Không , em chỉ thấy bất ngờ thôi.
- Em cứ trả lời thật lòng, tôi không buồn đâu.
- Em trả lời thật lòng mà.
Chính tôi cũng không xác định được những lời vừa nói của mình là thật lòng hay đang an ủi một người bất hạnh, dường như có chút thất vọng vừa nảy sinh trong tôi. Tôi biết trước dượng có một người con riêng, nhưng không biết người đó tàn phế . Có lẽ, đoán được suy nghĩ của tôi, nên anh chỉ lẳng lặng đẩy xe đi.
***
Đó là cậu nam sinh nổi tiếng một thời, tuy không vượt bật về thành tích học tập. Nhưng cậu là tâm điểm trong câu chuyện của các nữ sinh cùng trường. Cậu sở hữu một ngoại hình gần như hoàn hảo: Với cái dáng dong dỏng cao, mái tóc bồng bềnh, bờ môi cương nghị, đôi mắt hớp hồn, chơi đàn rất hay và có giọng hát ngọt ngào như một nghệ sĩ thật thụ. Chàng trai ấy có rất nhiều ước mơ, hoài bão, một tương lai tươi sáng đang chờ đón cậu. Nhưng tất cả đã vỡ thành bọt biển trong một tai nạn khủng khiếp, chiếc mô tô ngã nhào xuống lòng đường, hai cậu thanh niên 18 tuổi nằm ngay bên cạnh. Một trong hai chàng trai kia chết ngay tại chỗ, còn một người may mắn sống sót. Song khi chàng trai tỉnh dậy, phát hiện đôi chân mình chỉ còn là vật trang trí. Nó không còn biết đau đớn, nhức nhối và dĩ nhiên cũng không thể cử động được. Cha cậu mừng thầm trong cái rủi còn có cái may nếu cậu chết đi như người bạn đồng hành, ắt hẳn ông sẽ sống nỗi. Song bản thân cậu không nghĩ thế cậu thà đi theo người bạn quá cố, còn hơn chấp nhận cuộc sống tàn tật. Từ đó, cậu mắc phải chứng bệnh trầm cảm, cậu ít trò chuyện với người khác, luôn cáu gắt vì mặc cảm cho số phận của mình.
Khi biết được câu chuyện của anh, tôi thoáng thấy một nỗi buồn lan nhẹ nơi trái tim, nhìn qua khung cửa sổ tôi vẫn thấy anh ngồi yên lặng bên những bông cúc dại. Nhìn anh, lòng tôi xốn xang bao cảm xúc lạ kì, tôi thử làm một việc quá sức bứt người con trai đau khổ kia ra khỏi số phận nghiệt ngã của anh.
Tôi tiếp cận anh với danh nghĩa một cô em gái, anh chỉ trả lời mỗi khi tôi hỏi, chưa bao giờ anh gợi chuyện trước. Thế giới của anh quá cô độc, nó bị bao phủ bởi lớp băng tuyết lạnh lùng và ngọn lửa từ trái tim tôi không đủ sức làm tan vỡ lớp băng tuyết đó .
Tôi bật khóc ghì chặt chiếc xe lăn khi anh lao ra lòng đường, anh nhìn tôi. Đôi mắt ăn năn, chua xót. Tôi không dám khuyên anh lời nào vì sợ lòng tốt của mình lại đánh thức trái tim dễ tự ái của anh.
Một đêm mưa gió bão bùng, tôi rón rén bước đến phòng anh. Cửa không khóa, màu đen bao trùm mọi vật . Tôi khẽ khàng bật đèn lên, trước mắt tôi nào quần áo, giày dép, giấy báo nằm ngổn ngang, bừa bãi. Tôi tìm anh trong mớ đổ nát đó, nhưng anh không có trong phòng. Anh có thể đi đâu khi ngoài trời đang giông bão. Ngang phòng mẹ, tôi định đánh thức mẹ và dượng, song cửa phòng họ khóa chặt và tiếng ngáy ngủ của dượng tôi hòa với tiếng mưa. Anh không thể đi xa, nghĩ vậy tôi liền bước vội xuống bậc thềm, chiếc ô trên tay xiêu vẹo trong cơn gió, ánh đèn pin vàng úa phả vào những giọt nước lấp lánh. Đám cúc dại không thể ngủ yên vì cơn mưa đổ, từng cánh hoa bé xíu vương mình chống chọi cái giá rét đêm thu. Tôi vấp phải chiếc xe lăn nằm lăn lóc bên vệ đường. Còn anh_anh ở đâu? Anh yên lặng nghe mưa, một khi chú tâm vào âm thanh nào đó người ta sẽ không phải suy nghĩ. Ánh đèn đường nhạt nhòa phủ lên máy tóc ướt, anh ngồi tựa lưng bên gốc cây me già, dáng dấp ủ rũ như xác héo. Tôi lặng người nhìn anh, không hiểu sao lúc đó tôi lại bình tĩnh và gan góc đến vậy. Mắt anh nheo lại khi bất ngờ có ánh sáng chiếu vào, sự xuất hiện của tôi khiến anh không khỏi giật mình. Tôi cúi xuống cạnh anh, nhìn anh bằng cái nhìn đầy thương cảm
- Đêm khuya sao anh hai không ngủ?
Dù là con gái đầu lòng, tôi vẫn gọi anh là anh hai, tiếng gọi thân thương mà tôi khao khát từ thửu nhỏ. Anh không trả lời, đầu tựa vào thân cây, tay chống đất, từng hơi thở mệt nhọc lướt qua tai tôi.
- Anh đừng hành hạ thân xác mình có được không, nghe lời em vào nhà đi.
- Em vào đi, tôi muốn ở đây thêm chốc nữa.
Tôi quẳng chiếc ô xuống cỏ, ương bướng trả lời
- Nếu anh ở đây em cũng sẽ ở lại đây.
Anh nhặt chiếc ô che cho tôi.
- Em về đi.
Tôi không nỡ vào nhà, chỗ cái xe và nơi anh ngồi khá xa nhau, anh làm sao về được nếu không có ai giúp đỡ. Mặc anh phản đối, tôi sốc anh dậy, dìu anh đến bên chiếc xe. Tôi không hiểi vì sao mình lại có sức mạnh khác thường ngần ấy, chỉ biết mình không muốn anh bị bệnh. Trước sự quyết liệt của tôi, anh không phản kháng nữa, chỉ ngồi yên, mặc tôi đẩy về nhà. Ngoài sân mưa vẫn rơi đều trên đám lá úa, thay xong quần áo và hong khô máy tóc, tôi rón rén bước đến phòng anh, qua khe cửa hở, tôi thấy anh nằm yên trên giường. Tôi an tâm quay lại phòng mình, lấy tập vở ra tiếp tục bài học còn dang dở, nhưng hình bóng anh cứ ám ảnh lấy trí não tôi, tôi không sao tập trung được, đầu óc cứ quay cuồng trong những suy nghĩ trái ngược nhau.
Mấy tháng trôi qua tôi luôn âm thầm dõi theo bước chân anh với tư cách là một cô em gái; nhìn thấy anh cười, lòng tôi phấn khởi, hân hoan, nhìn thấy anh buồn, lòng tôi nom nóp không yên. Dượng sợ con trai mình làm tôi bất mãn, ông bảo tôi cứ sinh hoạt bình thường đừng quan tâm đến thái độ của anh. Tôi gật đầu cho qua chuyện, nhưng thực chất, tôi không thể không quan tâm đến nhất cử, nhất động của người con trai đó. Đã nhiều lần tôi hoài nghi về tình cảm của mình dành cho anh. Vì không có anh trai, nên tôi chẳng rõ tình anh em thật thụ thế nào. Vì không kết thân với bạn nam khác phái, nên tình bạn thân thiết giữa nam và nữ có những cung bậc gì tôi cũng không rõ. Vậy thứ tình cảm tôi dành cho anh là gì, sao nó khiến lòng tôi thấp thỏm không yên, khiến tim tôi đập loạn cả lên mỗi khi anh bên cạnh, khiến trí não tôi đầy ắp bóng hình anh, phải chăng đây là tình yêu?
***
Tiếng thủy tinh vỡ trong đêm tối làm tan không gian yên tĩnh, đang định xuống nhà bếp, tôi dừng bước rẽ vào phòng anh, vì chốt khóa cao, nên anh ít khi khóa cửa. Dưới ánh sáng yếu ớt của chiếc đèn treo tường, tôi lờ mờ thấy những mảnh vở thủy tinh tung tóe khắp nơi. Vệt máu đỏ in trên nền gạch như dự cảm về một điều không hay đã xảy ra. Tôi run rẩy nhón chân tránh những mảnh gương xích lại chiếc bàn, kéo tấm màn màu huyết dụ sang một bên. Tôi thấy anh đang gục đầu trên bàn, một bàn tay đây máu, tôi thảng thốt gọi nhưng anh không lên tiếng, hoảng quá tôi lay lay anh
- Anh có sao không, đừng làm em sợ?
Chiếc gương soi giờ trơ lại cái khung gỗ, anh vừa đập nát nó. Tôi xót xa cầm bàn tay anh, đôi mắt rưng rưng ướt
- Sao anh phải khổ sở thế này?
Anh rút bàn tay lại quay đi
- Em về đi, đừng quan tâm đến tôi.
Tôi cáu gắt
- Anh điên rồi, anh nghĩ em có thể bỏ mặc anh sao? Có chuyện gì hãy nói với em, anh đừng hành hạ thân xác mình, đừng làm dượng phải lo lắng nữa.
- Liệu nói với em có tốt hơn cho chúng ta không? Anh hoài nghi hỏi, một tay lấy quyển sổ lên. Dưới quyển sổ là ảnh của anh cùng một cô gái xinh như minh tinh màn bạc. Cô ấy là nguyên nhân khiến anh ra nông nỗi này sao? Tim tôi thắt lại, cảm giác đau khồ khiến toàn thân tôi mềm nhũng, mãi đến khi máu từ tay anh lan sang người tôi, tôi mới giật mình tỉnh ra. Tôi cúi xuống cẩn thẩn băng bó vết thương cho anh, miệng hỏi khẽ
- Cô gái lúc nãy là bạn gái của anh à?
Câu hỏi của tôi đâm trúng vào nỗi đau của anh. Anh lặng người thật lâu trước khi kể về mối tình thời trung học của mình. Người con gái dễ mến kia chính là bạn gái của anh, cả tên của chị cũng toát lên vẻ thanh cao, diễm lệ "Diễm Phương" mối tình mà anh ấp ủ từ bấy lâu nay. Cặp tình nhân hoàn hảo này sẽ hạnh phúc biết bao nhiêu, nếu anh không trở thành phế nhân. Cô hoa khôi làm điêu đứng bao người không dễ gắn bó đời mình với một chàng trai không có tương lai. Từng ấy thời gian, chị đã bỏ ra đi mà không bao giờ trở lại thăm anh. Tôi biết anh rất đau, nhưng vết thương thể xác không thể so sánh với vết thương lòng. Anh tưởng nỗi đau da thịt sẽ làm anh nguôi ngoai, nhưng anh đã lầm, anh không thể nào quên quá khứ tươi đẹp nên không thể đón nhận hiện tại đau buồn .