Tôi nói hăng say, tôi bảo vệ người đàn bà mới quen dăm ba tháng, tôi sỉ nhục người đầu ấp tay gối, người tỉ mỉ chăm sóc, nấu cho tôi từng món ăn ngon 10 năm nay. Những gì tôi gọi là chịu đựng vì em suốt thời gian qua nay có dịp trào ra hết. Nhìn vẻ mặt của em, tôi hả hê, tôi cho rằng em nên biết thân biết phận, tiếp tục giả câm giả điếc mà phục vụ tôi, hoặc là mất tôi. Tôi nhìn em và dè bỉu, người ta nói giàu đổi bạn, sang đổi vợ quả không sai, tôi bắt đầu chê em, mặc cho những giọt nước mắt em cứ lăn trào nóng hổi trên má. Tôi nói em xấu xí, tôi cảm thấy mất mặt khi đi bên cạnh em. Tôi ca tụng Nhi. Tôi muốn cho em sáng mắt ra, rằng tôi bên cạnh em là một diễm phúc to lớn đối với em. Em đừng có lên mặt, em không có quyền hành gì mà ghen tuông với tôi hết. Tôi khiến em tin rằng em chẳng là gì trong mắt tôi, em nghẹn ngào không nói thêm được một lời nào nữa.
Tôi bỏ đi mà không dỗ dành em lấy một lời, có lẽ tôi hết thương em rồi.
Em ngồi đó, ôm trái tim đầy vết chém, em đau khổ tột độ. Em đã trao lầm tất cả cho kẻ không xứng đáng.
Hai ngày sau tôi ghé qua thăm em vào giờ nghỉ trưa. Tôi cũng thấy mình quá đáng khi nặng lời với em. Lần đầu tiên tôi gọi cửa mà không thấy em ra mở. Thấy bồn chồn trong người, tôi dùng chìa khóa riêng mở. Căn hộ ngăn nắp và lạnh lẽo. Tôi đưa mắt kiếm em...nhưng bóng dáng nhỏ bé mãi chẳng thấy. Tôi gọi lớn tên em và tìm khắp nhưng chẳng có tiếng đáp trả. Tôi tìm thấy một mảnh giấy nhỏ trên bàn trang điểm của em với vài chữ vẻn vẹn: "Em đi nhé! Em chẳng thèm buồn, thật đấy. Anh cố gắng giữ sức khỏe, đừng thức quá khuya."
Tôi khẽ cười khểnh, em tưởng là tôi sẽ cuống cuồng đi tìm em à? Không có đâu nhé! Tôi chẳng quan tâm em đi đâu, làm gì đâu. Em đi được thì em tự về được. Đến lúc em mò về, tôi muốn hành hạ em thế nào cũng được.
Tôi lại càng không phải bận tâm nhiều mà dành tất cả thời gian cho Nhi. Tôi chuyển đến căn hộ của cô ở hẳn, quên đi mối tình 10 năm của mình. Cũng là lúc mọi thứ bắt đầu kết thúc.
Thời gian đầu Nhi còn tỏ vẻ siêng năng, chăm chỉ nhưng chỉ một tuần sau đó tôi mới phát hiện ra bản chất thật mà bấy lâu nay cô che giấu. Nhi là tuýp người phụ nữ của công việc, của xã hội chứ không phải của gia đình. Cô hầu như không làm việc nhà và ghét nấu ăn. Thời gian ở nhà của cô ấy chỉ để đắp mặt nạ, sơn móng tay, làm tóc, và đứng uốn éo trước gương. Ban đầu tôi đói, hai đứa còn dắt nhau ra ngoài ăn. Sau đó thì cô ấy chỉ cho tôi vài gói mì gần hết đát trong tủ. Tủ lạnh của Nhi ngoài rau củ, sữa tươi để dưỡng da thì chẳng còn gì cả, cô ấy không dám ăn nhiều và cũng chẳng có ý định nấu cho tôi một bữa cơm nào cả. Quần áo thì Nhi để khi nào bốc mùi mới đem đi hiệu giặt là, nhà cửa thỉnh thoảng cô thuê người tới lau dọn chứ chẳng buồn đụng tay đến việc gì.
Lúc còn yêu say đắm, tôi không để ý những chuyện đó lắm, nhưng dần tôi thấy khó chịu. Đàn bà gì mà lười biếng, về nhà chỉ biết nằm ưỡn ra. Tôi góp ý để Nhi sửa, mới đầu cô còn ậm ừ, rồi sau đó là gắt gỏng, nói rằng bản tính của cô là như vậy rồi, cô không đủ sức vừa kiếm ra tiền, vừa cắm đầu vào làm việc nhà. Nếu tôi muốn ăn cơm tại nhà, muốn giặt quần áo tại nhà, muốn nhà cửa luôn gọn gàng thì thuê ôsin ấy. Tôi không hiểu Nhi là loại phụ nữ gì, mà không hề muốn chăm sóc cho người đàn ông của mình. Tôi ngán ngẩm, càng ngày Nhi càng quá đáng. Hay cãi lại tôi và liên tục có những cuộc chơi thâu đêm, suốt sáng không phải với tôi. Hình như cô ấy chưa muốn yên phận làm vợ.
Bây giờ tôi mới thấy nhớ em, từ lúc mới quen cho đến khi ra đi, em không hề giả tạo ngoan hiền với tôi. Có những buổi làm về sớm, tôi tạt qua căn hộ của em, nhưng em chẳng bao giờ quay lại nơi đó nữa, tôi thầm hối tiếc.
Tôi gặp lại Kiên, thằng bạn thân hồi Đại học trong quán rượu. Nó giờ cũng thành công với vai trò là một kỹ sư. Chúng tôi nói chuyện về quá khứ, công việc, cuối cùng nó cũng hỏi:
- Mày với Yên Lam có mấy đứa con rồi?
Tôi nhả khói thuốc, cười buồn:
- Cô ấy đi rồi.
- Sao vậy? Lam yêu mày lắm mà
- Ừ, chỉ có tao thay đổi thôi.
- Đúng là đàn ông, có tiền dễ thay lòng lắm.
Hai đứa tôi im lặng hồi lâu, Kiên chợt nói:
- Ngày xưa...tao từng rất thích Yên Lam, nếu không phải cổ yêu thằng bạn thân của tao thì tao sẵn sàng giành giật với bất kì thằng nào.
Tôi ngạc nhiên vì bí mật này, Kiên nói tiếp:
- Giờ hai đứa mày không đến được với nhau, tao có cơ hội với Lam chứ?
Tôi mắt tròn mắt dẹt nhìn thằng bạn, nó đang nghĩ cái thứ ngu ngốc gì vậy? Ánh mắt nghiêm túc của nó vô cùng thành thật.
- "Ngoài kia nhiều sói lắm..." Mày để tuột tay cô ấy mất rồi, tao không chắc em đấu tranh được. Lúc trước tao từng có ý nghĩ Yên Lam là tài sản vô giá của tụi mình. Chỉ có tao hoặc mày mới đem lại hạnh phúc cho em. Nhưng mày đã phản bội lòng tin của cô ấy, tao sẽ thay mày bù đắp, thằng bạn tốt ạ. Tao có xin phép mày rồi đó.
Tôi ra về mà lòng buồn trĩu xen lẫn sợ hãi, hốt hoảng. Tôi đến công ty em làm việc, tôi tìm kiếm em, tôi sợ ai đó nhân lúc tôi đi vắng cướp mất em. Tôi đã biết sợ, tôi thấy nhớ em da diết. Tôi chán dạo chơi rồi, giờ tôi cần chốn bình yên để về. Họ nói em đã nghỉ làm mấy tháng nay. Em đi đâu? Sống thế nào...tôi lo lắng tột cùng. Giờ chỉ cần tìm được em, tôi sẽ không chần chừ mà quỳ xuống cầu hôn em, cầu mong em tha thứ cho những lỗi lầm của tôi.
Tôi không biết là từ lúc ra đi, em đã đau khổ đến mức nào. Em đau đớn từ bỏ tôi mà không níu giữ. Tôi nào có biết trong suốt khoảng thời gia bên cạnh tôi em cũng đã chịu đựng tính khí thất thường, gia trưởng, chỉ thích ra lệnh, áp đặt người khác của tôi. Tôi cứ tưởng tôi kiếm tiền thật nhiều và cùng em tận hưởng là tử tế, là yêu em lắm. Giọt nước tràn li, không thể hốt lại được. Em đi mang theo ý nghĩ sẽ thay đổi lối sống, em sẽ thay đổi, vì một con người bội bạc như tôi. Em hi sinh cả tuổi thanh xuân cho tôi, cuối cùng chỉ nhận lấy toàn cay đắng.
Tôi cũng nào có biết đâu em đã tìm đến dao kéo với những nỗi đau quằn quại để thay đổi chính bản thân mình. Những ngày tháng băng bó, những ngày tháng nằm dài trong bệnh viện càng khiến nỗi uất hận của em nhân lên. Em ra đi để mong một ngày nào đó quay lại trả thù chính người mà em yêu thương nhất.
Ngày tôi định dọn ra khỏi nhà Nhi thì cũng chính là ngày cô thông báo cô có thai. Số phận thật biết trêu đùa. Người yêu tôi thì mãi biệt tăm, người tôi đã cạn tình yêu thương lại muốn sinh con cho tôi. Nhi không phải là người xấu, chỉ vì tôi đã hết tình cảm với cô. Tôi coi đó là sự trừng phạt với mình. Trẻ con không có tội, tôi đành ở lại chăm sóc mẹ con cô, tôi hâm nóng tình yêu lại với cô. Nhi cũng chịu yên phận hơn, cô bắt đầu quan tâm tới việc ăn uống để tốt cho con. Nhưng quả thật, tôi chẳng mơ cái đám cưới này.
Ngày đầu tiên tôi gặp lại em sau chuỗi ngày dài chờ đợi, nhưng tôi chẳng thể nào nhận ra em. Em lột xác hoàn toàn, chẳng còn gì của em cả, chiếc răng khểnh duyên dáng được nhổ bỏ, thay vào đó là hàm răng đều tắp, nụ cười của em như dòng nước mùa thu. Tôi, cũng như bao thằng đàn ông khác. vừa nhìn thấy em đã bị thu hút ngay.