Tôi không tin ba đứa bạn thân của tôi, toàn những quan chức cấp cao trong lớp mà không tìm ra nhân vật nào đứng sau vụ này: một lớp trưởng, một lớp phó, một tổ trưởng chứ có ít gì đâu.
Những lá thư từ ban công
Đến: MNBĐD
Chủ đề: máy nghe nhạc
Thôi mà với lại tớ không quen dùng đồ người khác. Mau mau cho tớ biết đi để trả lại thề là trong bí mật.
P/s: tại sao lại là "Big big world",
HTT.
Tất nhiên là tôi phải trả lời thư để còn cung cấp manh mối với phát cho thám tử của tôi để họ còn đi so chữ nữa. Thật tình là tôi muốn nhanh nhanh tìm ra chủ nhân của chiếc máy nghe nhạc này.
Đến: Thủy ngân
Chủ đề: big big world
Chẳng phải cậu thích bài hát đó sao, thuốc trợ "cảm xúc "của cậu mà
MNBĐD.
Thuốc "trợ cảm xúc" à ? Sao cậu ta biết nhỉ. Mà mấy con giời của tôi so chữ đến cả chục đứa sao vẫn chưa có kết quả nhỉ ?
Đến: MNBĐD
Chủ đề: thuốc trợ cảm xúc
Không hiểu ????????????????
P/s: tên tớ là Hoàng Thanh Thủy nhá. Cậu đừng gọi tớ là Thủy nọ Thủy kia nữa....
HTT.
\
Đến: HTT
Chủ đề: những người đồng cảnh ngộ
Thì cùng cảnh ngộ thôi. Chuyện bố mẹ chia tay ấy. Tớ cũng ngồi đúng chỗ ấy khóc giống cậu. Nhưng mà chuyện gì đến cuối cùng thì cũng đến thôi, phải biết chấp nhận. Không nên ràng buộc một mối quan hệ vốn đã rạn nứt từ lâu.
P/s: có điều tớ không khóc nhiều như cậu, vì tớ là con trai mà J
MNBĐD.
Một người giống tôi có bố mẹ chia tay. Một người cùng cảnh ngộ và đã chịu đựng nỗi buồn ấy trước cả tôi và lâu hơn tôi. Nỗi buồn vì một gia đình không còn hoàn hảo như mình vẫn nghĩ. Tôi sắp bị cuốn vào những lá thư này mất rồi. Vấn đề là ở chỗ cậu bạn ấy là ai? Lớp tôi có đến 20 đứa con trai, chẳng nhẽ tôi đi hỏi từng đứa một và hi vọng cậu ta là người đầu tiên tôi hỏi. Một đứa nhút nhát như tôi, vùng phủ sóng khỏe nhất là với ba đứa bạn thân thì không đời nào có chuyện đó. Thôi khỏi, hãy tin vào các thám tử tài ba của mình.
Nhưng không thể phủ nhận rằng những lá thư từ ban công ấy làm cuộc sống của tôi thú vị hơn. Tôi vẫn nhận thư và reply đều đều: chuyện bài vở, chuyện thi cử, chuyện nhạc nhẽo, chuyện nọ chuyện kia.... Có điều, đọc cả chục mẫu thư mà cái Anh, cái Nguyệt, Ngọc và cả tôi không tài nào phát hiện ra giọng điệu của tên nào trong lớp. Tôi thì cũng bất chợt đi học sớm vài bữa nhưng cũng chẳng thấy gì. Cứ như là cậu ta biết hết mọi kế hoạch ấy. Cậu ta chả để hở tí tẹo dấu vết nào.
Công việc tìm kiếm chậm chạp trong khi chỉ còn hai tuần nữa là nghỉ hè. Tôi nhìn ra ban công chỗ góc nhỏ để thư. Trời nắng những tia nắng vàng lọt qua từng khe hở lan can, nhảy nhót trên nền gạch. Thở dài đánh thượt một cái, tôi quay lại bắt gặp ánh mắt của mỹ nam lớp tôi. Cậu ta nhe răng cười với tôi. Nụ cười ấm áp như những tia nắng ngoài kia. Tôi cũng cười đáp lại.
- Rõ ràng là cậu ta đang nhìn mình mà. Xùy, cứ làm như tôi không biết đấy - tôi tự nhủ.
**
Lộ diện
- Cái kiểu thư từ bí bí mật mật này á, chỉ của tên nào thích mày thôi – Anh vừa nói vừa nhét mấy cái snack khoai tây vào miệng. ( vì cái phi vụ này mà tôi mất kha khá bim bim với trà sữa. Tất cả chỉ vì cái tính tò mò của tôi.)
- Thế này nhá, tụi tao khoanh vùng rồi chỉ có ba tên trog đội bóng rổ là thường xuyên đến sớm thôi.
- Tụi nó đi tập chuẩn bị thi đấu mà – Tôi thở dài ngao ngán.
- Thằng Hùng thì không đời nào, thằng Hiếu cũng không thể. Hai đứa nó có gấu cả rồi. Còn mỗi tên Quân ? – cái Nguyệt lảm nhảm.
- Này, bọn mày đang điều tra theo hướng nào đấy hả? Bạn Quân hot boy ấy càng không thể. Tôi với hắn ngồi cạnh nhau gần một năm trời, học với nhau gần hai năm, số lần nói chuyện tử tế với nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay còn chưa hết, toàn đại chiến bằng mồm miệng. – Tôi nói một tràng dài.
- Ghét của nào trời trao của ấy, biết đâu được lửa gần rơm ... bây giờ mới bén – cái Anh thêm vào
Cả bọn phá lên cười như mấy con hâm, thiếu chút nữa mẹ tôi phải chạy lên phòng để xem là đang làm bài tập hay đang tập cơ miệng với cơ mặt.
- Tao đoán chắc là đứa nào ít nói, trầm tính của lớp mình ấy. Kiểu như Nam chẳng hạn. – Tôi bảo.
- Không đâu mày, tao hỏi hắn đầu tiên. – Nguyệt nói.
- Sao mày cứ phủ đầu, vùi dập suy luận của tao thế hả ? Chỉ hai tuần nữa là nghỉ hè, tụi mày nhanh nhanh lên. Gần 3 tuần nay tao cầm cái máy nghe nhạc chỉ có độc một bài này rồi. Xong việc là có chè ăn ngay. – Tôi năn nỉ.
***
Sáng, tôi nhận được những hai lá thư từ ban công. Cái đầu tiên :
Đến: Thủy quái
Chủ đề: thám tử
Hì. Cái Ngọc, Nguyệt với Anh là thám tử của cậu hả? Tớ bảo khi nào cần máy nghe nhạc sẽ tự lộ diện mà.
P/s: kiểu tóc mới của cậu đẹp đấy J.
MNBĐD.
Cả bọn trố mắt ra nhìn. Cái thứ hai:
Đến: HTT
Chủ đề: những thắc mắc của cậu
Mấy lần cậu hỏi tớ sao biết bản nhạc cậu thích, biết quán quen của bốn cô nương rồi cả những sở thích của cậu... Đơn giản vì khi cậu thích ai đó, cậu sẽ biết rất nhiều về họ, bằng cách này hay cách khác.
P/s: tớ đang tỏ tình với cậu đấy!
MNBĐD.
Đọc xong cả bọn mắt chữ A mồm chữ O luôn. Tôi không tin vào mắt mình nữa. Cái Nguyệt túm lấy cái Ngọc, cái Ngọc túm cái Anh, còn cái Anh thì vỗ đen đét vào vai tôi:
- Đấy tao đã bảo mà chỉ có đứa nào "kết " mày thôi.
Tôi không trả lời thư... Cho đến hôm thứ tư, chỗ ban công có một mảnh giấy quen thuộc. Tôi nhặt lấy, cất vào cặp đợi đến cuối giờ, phải xem cùng ba nàng kia không thì tôi vỡ tim mất.
Mảnh giấy với nét chữ quen thuộc :
Đến: HTT
Chủ đề: who am I ?
Vì cậu không trả lời nên ...
MNBĐD= mỹ nam bàn đối diện
P/s: mỹ nam là cậu hay gọi đấy nhá! Bây giờ tớ cần máy nghe nhạc.
MNBĐD.
Thế đấy cậu ta ngồi ngay cạnh tôi, chỉ có điều là ở dãy bên. Mặt tôi đỏ tưng bừng. Ba con giời kia thì cứ thi nhau cười.
- Thấy chưa lửa gần rơm mà... - Anh châm biếm .