Ăn cơm tối xong, bác Jenna sang bên nhà hàng xóm để tham gia hội gì đó chỉ dành cho những người phụ nữ cô độc, tôi ngỏ ý xin đi, nhưng bác không cho.
- Bác cho con đi theo bác được không?
- Con muốn biến mình thành bà già cô đơn như ta sao? Nó không hợp với những cô gái trẻ trung, xinh xắn như con đâu! Bác cười!
Rồi tôi cũng cười!
- Nick nó có thể dẫn con đi dạo bên bờ biển!
- Chắc thú vị lắm ha!
Tôi liếc mắt sang Nick và cười!
Tối đó, Nick cùng tôi đi dạo bên bờ biển, những cơn gió biển thổi mạnh hơn bất cứ nơi nào trên mảnh đất này, thì thoảng do hoảng quá nên tôi cứ phải bám lấy cánh tay vững chắc của Nick.
- Bỗng dưng cậu xuất hiện ở đây, trong mùa hè ở Well, tớ thấy hơi lạ? Nick cười hỏi!
- Thì cậu cũng biết rồi còn gì!
- Chuyện về Du Phong sao?
Tôi gật đầu!
Rồi đưa mắt về những vì sao lấp lánh trên bầu trời thăm thẳm ra chiều nghĩ ngợi.
- Anh ta có nói khi nào anh ta trở về không?
- Tớ cũng chẳng rõ nữa, dù gì thì mọi chuyện cũng chấm hết rồi mà, tớ không muốn nghĩ nhiều về nó nữa đâu. Tôi đáp lại với giọng điệu rầu rầu.
- Cậu vẫn yêu Phong đúng không?
- Có thể!
...
- Nhưng tớ nghĩ rằng mình phải cố quên nó đi thôi.
Nick chỉ cười!
***
Trời đã về khuya, những cơn gió vẫn vi vu thổi ngược từ biển vào trong thành phố. Tôi vẫn không thể nào ngủ được, tôi châm cho mình một điếu thuốc lá, rồi tôi ngồi bên ban công lặng lẽ hút. Tôi biết thuốc lá rất có hại, nhưng thây kệ, vì mỗi lần căng thẳng thuốc lá- dường như giúp tôi tỉnh táo hơn thì phải.
Đan đã trở lại thành phố của tôi, sau 4 năm tôi rời xa Hà Nội. Cậu ấy vẫn vậy vẫn vui tươi hồn nhiên như ngày nào. Những ký ức trong năm tháng ở bên Đan chợt hiện về trong tôi rõ nét vô cùng, một cô gái suốt ngày lẽo đẽo theo tôi vòi cái này cái nọ, một cô gái đã giúp tôi vượt qua những năm tháng khổ đau nhất của cuộc đời.
Tôi biết Đan đến Wellington để trốn chạy những nỗi đau, khi trải qua một mối tình. Cậu ấy luôn gìn giữ và hy vọng vào nó, để rồi giờ đây nó vỡ tan ra như những mảnh thủy tinh sắc lẹm, gây cho cậu ấy những cảm giác đớn đau khôn cùng.
Cậu ấy đã từng giúp tôi vượt qua những năm tháng buồn đau đó, và giờ đây tôi sẽ làm lại điều tương tự, tôi sẽ phải giúp Đan, tạm quên đi mọi chuyện. Đó không bao giờ là một sự trả ơn, hay đền đáp vì chúng tôi là bạn, và vì...tôi thích Đan!
3. Những ngày gió ở Wellington...!
Những ngày ở Wellington, Nick dẫn tôi đi thăm thú mọi nơi trong thành phố nhỏ bé, nhưng xinh đẹp tuyệt trần này. Wellington như một nàng tiên nữ, soi bóng mình trong chiếc gương xanh ngắt của biển cả!
Chúng tôi cùng nhau đi thăm thú, dạo chơi trên những con đường lát gạch đỏ theo kiến trúc Tây phương chạy dài trên những tuyến phố, với những ngôi nhà mang đậm lối kiến trúc kiểu Anh trông rất cổ kính.
Rồi chúng ta còn phải kể đến không khí náo nhiệt với vô số các quán bar và quán cà phê chạy dọc theo các tuyến phố, nhưng có lẽ đông đúc nhất là ở Courtenay Place.
Vào những chiều mưa mùa hạ bất chợt, tôi và Nick lại náu mình vào một quán cà phê mang phong cách Ý và cũng nhau thưởng thức những ly cappuccino ấm áp ngọt ngào!
Thi thoảng Nick còn cho tôi thử những cảm giác phiêu lưu và mạo hiểm một chút như bơi thuyền trên vịnh biển Scorching, hay leo lên đỉnh núi Victoria đắm mình cùng những cơn gió và ngắm toàn bộ quang cảnh của Wellington về đêm!
Rồi chúng tôi còn thăm thú nhiều nơi khác thú vị nữa, như Bảo tàng nổi tiếng Tepapa trên tuyến phố Cable, khu phố mua sắm sầm uất Cuba Mall...
...
"Cậu có biết thích gì nhất ở Well không Nick?" Tôi hỏi Nick khi chúng tôi đang ngắm cảnh đêm trên đỉnh núi Victoria.
"Chắc là những cơn gió rồi!"
"Những cơn gió ở đây rất thú vị, chứ chẳng như ở Hà Nội"
"Hà Nội đang là mùa đông, những cơn gió lạnh buốt thì ai mà thích nổi cơ chứ" Nick cười!
"Cậu có bạn gái chưa Nick?"
"Sao cậu hỏi lạ thế?" Nick ngạc nhiên!
"Thì đẹp trai như cậu phải cưa được một cô nàng nào đó chứ, một cô nàng gốc Ấn với đôi mắt hút hồn hay một cô nàng cá tính người Mỹ"
"Ờ thì cũng có, nhưng chia tay rồi" Nick vu vơ đáp!
"Vậy khi chia tay cậu có cảm giác như thế nào?"
"Buồn buồn một chút thôi, nhưng sau đó se quên đi ngay, đại khái như vậy".
"Phải chăng con trai đều như thế"
"Có thể"
Tôi lặng im không nói gì nữa!
Phải chăng sau khi kết thúc một cuộc tình, người con gái luôn là người đau khổ nhất?
Phải chăng mỗi người con gái đều mang trong mình một trái tim yếu mềm? Một trái tim luôn khao khát những yêu thương từ chàng trai mà người con gái ấy nghĩ rằng, chàng trai đó là định mệnh của cuộc đời mình, rồi người con gái ấy đem hết những yêu thương thầm kín đó trao cho chàng trai, nhưng người con trai đó vô tâm và bất chợt làm rơi nó.
***
Đan vẫn chẳng thể nào quên được những hình ảnh, những ký ức về chàng trai đó, chàng trai mà cậu đã từng yêu! Giờ đây cái cảm giác yêu thương đó trong cậu vẫn le lói, phải chăng là những hy vọng. Còn tôi thì mãi đóng vai là một kẻ ngốc chẳng hiểu biết gì về tình yêu, cũng như người con gái mà bao năm qua tôi vẫn chờ đợi. Tôi trách mình không đủ can đảm để nói với Đan, tôi như chơi vơi, vô định trong khoảng trời của cậu, mà chẳng bao giờ có thể hiểu nổi hai chữ yêu thương!
***
Vào ngày chủ nhật, Nick rủ tôi đi tham gia những buổi offline của cậu với nhóm bạn học đại học của cậu. Địa điểm của những bữa tiệc đó, luôn diễn ra ở một đoạn bờ biển khá hẻo lánh, cách xa trung tâm thành phố. Nick nói ở đó, chúng ta có thể hò hét mà chẳng làm phiền ai!
Ban đầu tôi cũng định từ chối Nick, nhưng ngẫm lại ở nhà một mình cũng hơi sợ, nên tôi đành miễn cưỡng đi.
Nick giới thiệu tôi cho những người bạn của cậu ấy, tôi vui vẻ làm quen với họ. Lúc đầu Nick còn định giới thiệu tôi với danh nghĩa là bạn gái mới quen của cậu, tôi đã dập tắt ngay cái ý nghĩ đó của Nick, và khi tới đây tôi nghĩ thầm mình đã làm một việc vô cùng đúng đắn, vì khi tôi quàng tay Nick, mấy cô nàng tóc vàng trong nhóm cứ nhìn tôi với ánh mắt hằn học.
Chúng tôi đốt lửa trại, rồi cùng nhau thưởng thức những món đò nướng ngon tuyệt, cả những ly bia tươi mát lạnh nữa. Tôi cũng phát hiện ra một điều là suốt bữa tiệc có một anh chàng tóc vàng người Mỹ tên Mike cứ nhìn tôi với một ánh mắt khác lạ, điều đó khiến tôi hơi khó chịu đôi chút, anh ta trông rất đẹp trai nhưng tôi vẫn sợ!
Bỗng dưng mấy cô nàng tóc vàng kéo Nick đi ra một chỗ khác, một chỗ rất riêng tư, và khi đó tôi hoang mang lắm lắm, như thể mình vừa mất đi một thần hộ mệnh vậy.
Diễn biến tiếp theo của câu chuyện là anh chàng tóc vàng đó, lân la sang gần tôi bắt chuyện. Người anh ta nồng nặc mùi bia.
- Một cô gái xinh đẹp như em sao lại ngồi đây?
Tôi chỉ cười!
- Em tên gì vậy?
- Tôi tên Đan.
- Mike, rất hân hạnh được làm quen với em. Hắn ta nói rồi chìa tay ra bắt lấy tay tôi.
- Rất hân hạnh. Tôi đáp lại!
- Anh làm việc ở Well, em tới đây làm gì?
- Tôi tới đây thăm thú thôi!
- Vậy hả?
- Ừm.
- Em đã đi được nhiều nơi chưa?
- Cũng mới vài chỗ thôi. Tôi giả bộ cười!
- Nếu ngày mai em rảnh, anh rất sẵn lòng đưa em đi thăm thú một số nơi rất thú vị, rồi chúng ta có thể đi xem phim, xem ca nhạc.
Anh ta vừa nói, vừa tiến sát lại gần tôi, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt kinh khủng.
- Em có một đôi mắt rất đẹp. Bất giác anh ta nắm lấy tay tôi.
Tôi gần như chết lặng, tôi vùng vằng thoát khỏi bàn tay đang nắm chặt của anh ta.
- Nick!
Tôi la lên khi thấy cái dáng người cao lêu nghêu của Nick. Còn anh chàng tóc vàng cũng buông tay tôi ra.
Nick quay lại.
- Tớ tìm cậu nãy giờ.
Tôi chạy sang chỗ Nick, rồi tôi thì thầm vào tai cậu: "Nếu cậu không đưa tớ về nhà ngay, thì tớ thề là sẽ giết cậu đấy".
Nick nghe xong, bật cười ha hả!
Rồi sau đó, Nick cũng chào tạm biệt mấy người bạn đó, những cô nàng tóc vàng tỏ ra chán nản vô cùng.
- Nick, cậu không cảm thấy xấu hổ khi cậu đi cùng mấy ả tóc vàng, còn tớ suýt bị...
- Bị gì?
- Cậu còn hỏi sao?
- Mike luôn thế mà, cứ mỗi lần hắn nhìn thấy một cô nàng khác lạ nào là lại bày trò tán tỉnh ngay.
- Anh ta nắm tay tớ.
- Chỉ là một cái nắm tay của một chàng trai thôi mà, như thế này có khác gì không? Nói rồi Nick nắm lấy tay tôi.
Tôi khẽ bối rối.
- Có thấy khác gì không? Nick hỏi lại.
Tôi thì im bặt.
Thực ra là tôi cũng cảm thấy mình hơi thái quá, nhưng lúc anh ta nắm tay tôi tôi thực sự rất sợ mà.
- Cậu có thể đừng nắm tay tớ chặt như vậy không? Tôi cười.
Nick ngượng ngùng vội buông ra ngay.
- Tớ ...xin lỗi.
- Cảm ơn cậu nha Nick.
- Vì cái gì?
- Vì đã đưa tớ ra khỏi chỗ quái quỷ đó.
Tôi cười toe.
Nick cũng vậy!
Tôi vẫn nhơ lúc Nick còn ở Việt Nam. Cậu ấy rất rất nhiều lần giải thoát cho tôi khỏi những phi vụ rắc rối mà tôi gặp phải. Lần nào cậu ấy cũng có mặt kịp thời và giải thoát cho tôi, thế mới nói, nhiều lúc tôi cảm thấy Nick như thần hộ mệnh của mình vậy. Như cái lần tôi bị một đứa con trai ngỗ ngược trong khu phố bắt nạt, Nick đã tới và giải thoát cho tôi, rồi cậu ấy còn đưa tôi đến tận nhà. Nhưng sự việc nào đâu kết thúc ở đó, ngay hôm sau Nick bị nhóm của thằng ngỗ ngược đó phục kích và đánh một trận tả tơi, thừa sống thiếu chết, chỉ vì lý do Nick cứu tôi. Nghe thật nực cười đúng không? Nick không thể tới lớp được sau mấy ngày hôm đó, tôi tới thăm cậu, tôi sợ hãi trước bộ dạng tả tơi của cậu. Khi đó Nick vẫn cười và nói: "Tớ đã chết đâu mà cậu khóc như đưa đám vậy". Tôi càng khóc to hơn.
Mỗi lần ngẫm lại chuyện đó, tôi đều mỉm cười vu vơ, một cảm giác ấm áp khẽ sượt qua lòng mình.
4. Không thể trốn chạy!
Khi bạn thực sự sợ hãi một điều gì đó, và bạn chẳng dám đối mặt, khi ấy bạn chọn cách trốn chạy. Nhưng việc đó chẳng bao giờ đem lại cho bạn cảm giác bình an, dù chỉ là một chút. Nó cứ ám ảnh bạn, thậm chí biến thành những cơn ác mộng khi bạn chìm sâu vào trong giấc ngủ. Cách tốt nhất là bạn phải học cách chấp nhận và đối mặt, nhưng điều đó chẳng bao giờ là dễ!
Những cơn mưa mùa hạ ở Wellington luôn tới một cách bất chợt, còn gì thú vị hơn khi được thưởng thức cái cảm giác mùa hè hai lần trong một năm.