Hôm ấy, chúng tôi đã diễn màn tình cũ ngày gặp lại....
***
Ba giờ sáng. Lúc đó là ba giờ sáng. Tôi đã nhìn đồng hồ trước khi tìm thấy chiếc điện thoại di động bị rơi ở kẽ giường. Là nàng.
Tim tôi đập thình thịch. Tôi không biết mình nên bắt máy bằng câu "Em à" quen thuộc hay sẽ chỉ đơn giản là "A lô".
Đừng nghĩ rằng tôi hơn thua với phụ nữ. Chỉ vì cách đây mười tháng, khi tôi bắt máy bằng câu "em à" đã bị nàng sạc cho một trận. Nàng bảo rằng bây giờ quan hệ giữa tôi và nàng không còn là tình yêu nữa nên đừng bắt máy bằng cái câu ngọt ngào ấy, lỡ lúc đó có bạn gái mới của tôi bên cạnh, cô ấy sẽ cảm thấy tổn thương lắm. Phụ nữ là vậy, chẳng ai muốn bạn trai mình trả lời điện thoại của người yêu cũ bằng cái giọng ngọt ngào như vậy cả. Và nếu như tôi không chịu thay đổi, nàng sẽ không bao giờ gọi điện cho tôi nữa. Từ đó đến nay cũng mười tháng rồi nhưng tôi vẫn nhớ như in.
- A lô, em à?
Tôi bắt máy. Bên kia đầu dây, giọng nàng êm ái:
- Anh còn yêu em không?
Tôi sững người. Sau mười tháng biệt tăm, vào lúc ba giờ sáng, nàng gọi và hỏi tôi điều bất ngờ này, tôi biết trả lời nàng thế nào đây?
***
Quán cũ đã đổi chủ mới. Bàn ghế cũng đã được sắp xếp lại kiểu khác. Chỗ ngồi cũ của tôi với nàng bây giờ đã thay bằng những chiếc ghế salon. Ngày trước, chỗ này ngồi bệt cùng chiếc bàn kiểu Nhật. Chúng tôi vẫn thường nửa nằm nửa ngồi. Tôi vẫn nhớ nàng luôn chọn một ly trà dâu đá. Tôi cũng gọi một ly trà dâu đá.
Nhìn đồng hồ, bây giờ là chín giờ sáng. Nàng hẹn chín giờ ba mươi phút. Còn ba mươi phút nữa nàng sẽ đến. Kết quả của cuộc điện thoại lúc ba giờ sáng. Quỷ tha ma bắt nàng đi, kể từ sau cuộc điện thoại ấy, tôi cóc ngủ lại được. Vậy mà khi nói chuyện với nàng, tôi vẫn ra vẻ bình thản được mới tài.
Mười tháng trước, một buổi chiều, khi hai đứa đang chơi trò chơi điện tử ở Ngôi Sao Xanh, nàng bỗng bảo tôi ngừng chơi để nói chuyện với nàng. Vẻ mặt chẳng có một chút nào nghiêm trọng cả, nàng bảo:
- Suốt hơn một năm yêu anh, em luôn bị thôi thúc và dằn vặt một câu hỏi mà không sao tìm ra được lời đáp: Em sẽ thế nào nếu chúng ta chia tay nhau?
Tôi khi đó còn cốc đầu nàng một cái mà đáp:
- Ngốc ạ, sao em phải tự làm khó mình bằng một câu hỏi về một điều không thể xảy ra chứ?
Nàng lắc đầu, nét mặt vẫn chẳng có chút gì là nghiêm trọng cả:
- Làm sao mà anh dám chắc anh sẽ yêu em mãi mãi cơ chứ? Rồi sẽ có một ngày anh muốn rời bỏ em vì anh gặp được một cô gái xinh hơn em, giỏi giang hơn em, biết chiều chuộng và quan tâm đến anh hơn em. Lúc đó thì sao nào?
Tôi phá lên cười rồi nheo mắt nhìn nàng:
- Có cô gái nào như vậy ư? Giới thiệu cho anh biết đi rồi anh bỏ em ngay!
Nàng phụng phịu:
- Em nói nghiêm túc đấy! Người ta chẳng có câu: Hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi đó sao?
Tôi nhăn trán vờ suy nghĩ:
- Ờ, phải rồi! Nhưng tại sao em không hỏi: Nếu một ngày em rời xa anh thì anh sẽ sống thế nào?
Nàng gật gù:
- Thì đấy! Cả anh cũng muốn biết chúng mình sẽ ra sao nếu chia tay nhau mà, phải không? Hay là chúng mình vờ chia tay nhau đi anh!
Tôi nghĩ nàng đang đùa, nên cũng vào hùa:
- Hay đấy! Vờ như hôm nay chúng mình đã chia tay nhau một thời gian và tình cờ gặp lại nhé!
Nàng ngẫm nghĩ một lúc rồi gật đầu.
Hôm ấy, chúng tôi đã diễn màn tình cũ ngày gặp lại.
Đúng chín giờ ba mươi, nàng đến. Từ xa, khi vừa thấy nàng, trái tim tôi đã đập dồn dập trong lồng ngực. Mười tháng rồi, nàng đã cách xa tôi mười tháng rồi. Mái tóc của nàng đã dài hơn trước. Chiếc váy hoa xanh nàng mặc là chiếc váy tôi chưa được thấy bao giờ. Có lẽ nó mới được mua trong thời gian xa cách của chúng tôi.
- Đừng nhìn em như thế, cháy lòng em bây giờ!
Tôi mỉm cười:
- Em còn biết cháy lòng vì ánh mắt anh nhìn thì đã chẳng rời xa anh đến mười tháng như vậy đâu!
- Lại hờn mát em rồi! – Nàng bĩu môi!
Nàng gọi một cốc cà phê nâu đá.
- Nhiều sữa một chút chị nhé!
Tôi nhíu mày. Nàng cười:
- Thấy anh uống loại nước em yêu thích nên em uống lại loại nước anh yêu thích thôi.
Nàng nheo nheo mắt nhìn tôi rồi đột ngột, nàng bảo:
- Em muốn thử hôn lại anh quá!
Tôi bỗng trở nên lúng túng:
- Ngay lúc này?
- Vâng! Cho em thử nhé!
Nàng chẳng đợi tôi đáp đã vít cổ tôi xuống. Và hôn. Đôi môi nàng mềm như tấm lụa. Tôi nghe tim mình đập rộn rã hơn bao giờ hết. Cả người tôi như say mềm đi. Bồng bềnh. Đôi chân tôi như không còn chạm đất nữa. Một nụ hôn sâu và dài. Mùi hương của nàng làm co thắt trái tim tôi. Và nàng chỉ dừng lại khi chị chủ quán bưng ra một cốc cà phê nâu đá.
- Lâu lắm rồi em mới nhấp thử hương vị của trà dâu đấy! – Nàng nói. Gò má nàng đang ửng hồng lên. Đôi mắt nàng đang lấp lánh sáng.
Tôi bần thần. Dư vị của nụ hôn còn váng vất quanh khoang miệng tôi. Nó khiến tôi chẳng thể nói gì nữa. Tôi muốn được tiếp tục hôn nàng, chỉ vậy thôi. Nàng cúi đầu khuấy cốc cà phê.
Mười tháng trước, một buổi chiều, khi hai đứa đang chơi điện tử tại Ngôi Sao Xanh, nàng bắt tôi dừng chơi để bắt đầu diễn thử cảnh hai đứa đã chia tay và gặp lại nhau.
- Chào anh! Lâu quá rồi mới gặp lại!
- Ôi em, dễ chừng mười tháng rồi ấy nhỉ?
- Vâng! Mười tháng rồi anh ạ! Anh thế nào? Đã có bạn gái mới chưa?
- Anh á? Chà xem nào, anh có vừa chẵn mười cô bạn gái rồi đấy!
- Anh cứ đùa!
- Đâu có! Anh nói thật mà! Anh đã có mười cô bạn gái và cũng đã lần lượt bỏ các cô ấy. Bởi chẳng cô nào được như em.
- Như thế là anh làm cho mười trái tim bị tổn thương rồi đấy!
- Không! Là em! Là em bỏ anh đi nên mười cô gái khác vì em mà bị tổn thương!
- Ơ hay nhỉ? Anh đúng là gắp lửa bỏ tay người! Chẳng liên quan đến em nhé!
- Hì hì, thế em thì sao? Đừng nói là mười tháng qua em cũng đã yêu đủ mười anh và nhận ra không ai đáng yêu bằng anh nhé!
- Xí! Anh lại tự tin thái quá rồi đấy!
- Hihi...
Tôi chỉ diễn cốt cho nàng vui, còn nàng thì nhập tâm quá. Thế nên khi tôi với tay ôm nàng thì nàng tránh ra xa:
- Đừng anh! Chúng mình đã chia tay nhau rồi mà! Đừng làm vậy với em!
Tôi cười ranh mãnh:
- Em à, hay chúng mình quay lại với nhau đi!
Nàng lắc đầu:
- Cái gì cũng mang tính thời điểm của nó. Mười tháng trước em yêu anh, còn bây giờ em đã hết yêu anh rồi!
Tôi nhún vai:
- Nhưng anh vẫn còn rất yêu em!
Nàng thở dài lắc đầu. Tôi bắt đầu thấy trò chơi này không vui tẹo nào:
- Thôi, anh ứ chơi trò này nữa đâu! Mình đi xem phim đi!
Nàng vẫn lắc đầu:
- Em về đây!
Tôi bảo:
- Sao lại về?
Nàng đáp:
- Rất vui được gặp lại anh sau mười tháng xa cách.
Tôi chưa kịp nói gì thì nàng đã đi nhanh ra ngoài cửa. Khi tôi đuổi theo, nàng đã đi xa lắm rồi. Hôm ấy tôi thất thểu đi bộ về. Gọi điện cho nàng nhưng nàng đã tắt máy. Lên nhà nàng thì thấy khóa cửa. Đến tối, nàng gọi điện cho tôi. Tôi bắt máy, dù lòng đang cơn tức tối nhưng vẫn tỏ ra hết sức nhẹ nhàng:
- Em à!
Nàng đáp:
- Anh đừng trả lời điện thoại với em như vậy! Bây giờ chúng mình đã chia tay rồi. Anh mà trả lời như vậy lỡ bạn gái anh nghe thấy, cô ta sẽ rất tổn thương đấy!
Đến lúc đó thì tôi không còn giữ nổi bình tĩnh nữa. Tôi nói như quát:
- Em thôi ngay cái trò ấy đi! Anh bắt đầu bực rồi đấy!
Nàng im lặng. Một hồi lâu, nàng mới đáp:
- Em vẫn muốn thử cảm giác sống một cuộc sống không có anh ở bên!
Lúc đó, tôi bực đến không chịu nổi nữa rồi, bèn đáp:
- Tùy em!
Rồi dập máy. Từ sau cú dập máy đó, mười tháng sau tôi không còn thấy nàng nữa.