Đêm, tôi mơ một giấc mơ. Tôi mơ thấy tôi đang thắp hương ở trong chùa và thấy vợ chồng anh đi vãn cảnh chùa cùng Bình An, trông họ rất hạnh phúc. Tôi vội vã trốn vào sau bức tượng. Đi ngang qua chỗ tôi trốn, hình như anh cảm nhận thấy tôi, anh quay lại và ngơ ngẩn tìm tôi, tôi định gọi anh nhưng tôi không thể gọi được, tôi biết nếu tôi gọi, anh sẽ nhìn thấy tôi và sẽ lạc mất vợ con anh. Tôi không đủ can đảm. Tìm một lúc không thấy tôi, anh lại đi cùng vợ và Bình An. Tôi tỉnh giấc, cảm giác rất thật, thật cả mùi hương và không khí thanh tịnh của chùa, thật cả cảm giác hơi thở của anh lúc anh đi sát qua tôi, lúc vạt áo của anh chạm vào tay tôi và tôi suýt lên tiếng gọi anh. Mồ hôi tôi vã ra, tôi khóc, khóc rất nhiều.
Ngày hôm sau, tôi từ chối không tham gia dự án cùng anh. Tôi không gọi cho anh nữa, tôi gửi Bảo Ngọc về với bà để được một mình, và tôi bị cảm.
***
Anh, hãy tha thứ cho em.
Em biết anh quí mến em như một người em gái, nhưng em lại yêu anh mất rồi. Em yêu anh hơn cả tính mạng mình. Nhưng chính vì yêu anh, em không thể đến với anh. Trong giấc mơ đó, em nghe từ rất xa một câu nói: Hãy bảo vệ anh.
Hãy bảo vệ anh. Hãy bảo vệ anh. Nếu em ở gần anh thì chúng mình không thể nào thoát được logic của con tim, mà suốt thời gian qua em phải dùng lý trí để chống chọi với nó. Nếu chúng mình ở gần nhau thì một lúc nào đó em chính là kẻ thứ ba, chính là kẻ phá hoại hạnh phúc của gia đình anh, người mà em vô cùng ngưỡng mộ và yêu mến. Em không biết vợ anh có tình cảm khác như lời đồn đại không, nhưng nếu chúng mình gần nhau thì chắc gì em không biến anh thành kẻ ngoại tình. Ở bên anh, em chẳng thể nào không chăm sóc anh. Ở bên anh, em chẳng có gì để mất, mà em được tất cả, em có công việc tốt, em có người em yêu thương, con trai em có bố...
Nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ mất tất cả, vị trí của anh trong xã hội, hình ảnh của anh trong mắt bạn bè, và nhất là em không thể để Bình An thiếu bố, Bình An đáng yêu, Bình An là bạn của con trai em, em cũng không thể để con trai em mất đi một người bạn tốt. Hãy tha thứ cho em, tha thứ cho em...
Em muốn đến bên anh, muốn nấu ăn cho anh khi đói, muốn quàng chiếc khăn len cho anh khi mùa đông về, muốn thắp ngọn đèn khi anh làm việc khuya, muốn cắm hoa, treo tranh trong căn phòng anh sống, muốn vui với anh khi anh thành công, muốn khóc cùng anh khi anh thất bại... em muốn, muốn nhiều lắm, nhưng em sẽ làm những việc đó trong tưởng tượng của em, bởi em biết cái giá nếu anh mang cho em hạnh phúc nhỏ nhoi đó. Em không thể, không thể, em không thể hạnh phúc khi cái giá của nó là sự mất mát hạnh phúc của người khác, của con em, con anh, sự mất mát sự nghiệp của anh. Hãy tha thứ cho em. Tha thứ cho em...
YÊU ANH MÃI MÃI
Hoa Cúc Vàng