Bây giờ, mỗi khi nghĩ lại, kí ức ngày hôm đó trong đầu tôi luôn hiện lên rõ ràng từng chút một.
Hóa ra, con người ta không phải không thể quên mà bởi kỉ niệm quá đẹp đẽ nên không đành lòng vứt bỏ mà thôi.
***
Tôi thừa nhận, trái tim tôi vẫn luôn từng giờ từng khắc không ngừng nhớ về người yêu cũ nhưng không thể phủ nhận một điều rằng tôi rất muốn gặp anh, nghe anh kể chuyện.
Chỉ nghĩ đến đây, cảm giác an yên đã nhón nhén đặt chân vào lòng như một tấm khăn phủ kín lên vết thương còn chưa lành lặn.
Như mọi chủ nhật khác, tôi lại lọc cọc đạp xe xuống chỗ anh nhưng không hiểu sao con đường hôm nay lại trở nên thật dài.
Đứng trước cửa, thấy anh đang sửa điện thoại cho khách, với kiểu tinh nghịch hàng ngày tôi chạy vào với ngay lấy chiếc điện thoại của anh
Anh lườm tôi một phát
" Anh chiều em quá làm em hư rồi nhỉ?"
"Em làm gì cơ?"
"Em không chào anh"
Tự nhiên, tôi cảm thấy mình rất hạnh phúc. Hai chữ "hạnh phúc" sao bây giờ tôi lại dễ dàng thốt lên như vậy?
Hạnh phúc? Với anh ư?
Quả thật, lắm lúc chính mình không thể rõ ràng nhưng suy nghĩ trong đầu được.
Nhưng nếu bắt phải đánh đổi hay chọn lựa, tôi vẫn nguyện để dành chút nhỏ nhoi ngọt ngào này mà giấu hẳn vào trong tim. Cứ như thể, có một ngày nó sẽ bỏ trốn khỏi tôi mà đi mất.
Một lát, tiếng chuông điện thoại tách đôi mắt tôi ra khỏi màn hình máy tính. Tôi tìm anh xung quanh nhưng không thấy anh trong quán. Bất ngờ ánh nhìn của tôi bị đập thẳng vào dòng chữ trên màn hình
"Đang làm gì đó tình yêu? Em nhớ anh lắm"
Đột nhiên, nụ cười mới đây còn tươi tắn trên môi tôi biến mất đi đâu không rõ. Chỉ biết đầu óc lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Không kiềm chế được bản thân, tôi mở cuộc trò chuyện của anh và chủ nhân số điện thoại này ra.
Nó bắt đầu từ hai hôm trước. Những câu chữ ngọt ngào vợ vợ chồng chồng dội thẳng vào khóe mi đang dần đỏ ưng lên của tôi.
Thì ra, chị ấy đã trở về.
Lặng người một lát. Chợt tôi có nghe tiếng bước chân, là anh đang đi vào.
Nhanh chóng tiết chế lại cảm xúc, tôi quay về với vẻ mặt thường ngày
"Nhắn tin nhanh lên không vợ giận kìa?"
"Cô ấy nhắn tin à em?"
Gương mặt anh không giấu nổi niềm vui. Hai tiếng "cô ấy" nghe mà ngọt ngào làm sao vậy mà trái tim tôi lại thấy tê buốt nhường nào.
***
Ngày quyết định đi du học, tôi không có bất cứ liên lạc gì với anh.
Vậy mà lúc đặt chân lên máy bay, tôi vẫn cố mở cho mình một chút hi vọng. Phải chăng ở phía sau là anh đang đứng đó?
***
Về phía một chàng trai
Em là cô gái đặc biệt nhất từ trước đến giờ tôi gặp.
Nếu không có cơ hội làm quen, nói chuyện và tiếp xúc nhiều với em hẳn tôi sẽ không bao giờ tin trên đời này có người con gái nào mà mạnh mẽ và kiên cường đến thế.
Em rất thích đọc tiểu thuyết. Nghiện đến nỗi mỗi lần đến chơi trong phần mềm ghi chú của điện thoại tôi luôn tràn ngập mấy câu nói mà em bảo là hay ở những cuốn sách em đọc.
Mỗi tối trước khi đi ngủ không có việc gì làm tôi lại lấy nó ra "nhìn". Chú ý thì cũng phải công nhận, có những điều quả thật rất sâu sắc.
Nghĩ đến em tôi lại thấy bật cười. Cười vì cái ngất ngất đến đáng yêu của em. Một cô nhóc mù tịt về công nghệ thông tin dù hàng ngày vẫn ngồi lì trên máy tính.Ngay cả việc đổi tên trên facebook như thế nào mà em cũng mò mãi không ra
"Thế trước giờ em vào mạng làm gì?"
"Cũng không phải lên để đổi tên. Anh không giúp thì thôi. Lè"
Lúc đó, cái miệng xinh xinh của em lại dẩu lên. Trong nó mới đáng yêu làm sao!
Thật đấy, nếu tôi gặp được em sớm hơn, hẳn tôi đã yêu em mất rồi. Nhưng biết làm sao được?
Em hay bảo mấy đôi yêu nhau ở trường toàn như con nít.
"Yêu mà suốt ngày giận nhau" Em lẩm bẩm
"Thì họ con nít, nên mới cần hai người. Người lớn như em một mình là đủ. Đúng không?"
Nghe tôi nói thế, một cách thản nhiên em nở một nụ cười. Nhưng trái tim tôi lại không thản nhiên mà vui nổi.
Bởi là tôi cố ý nói ra để xem em che giấu giỏi đến mức độ nào. Nhưng không thể ngờ em có thể tiết chế cảm xúc giỏi đến thế.
Cứ tưởng, em sẽ không ngụy trang một bộ dạng khác khi ở cạnh tôi nhưng chỉ có thể trách bản thân tôi vô dụng.
Hoặc là, thời gian chúng tôi quen nhau vẫn chưa đủ để em dành cho tôi một niềm tin trọn vẹn. Hoặc là, em đã quá quen với gương mặt như thế nên khó lòng thay đổi trong phút chốc.
***
Tôi thương em.
Không phải là thương trong thương hại, cũng không phải là thương trong yêu.
Mà là thương để lấy đó làm trân trọng.
Đúng, chỉ là thương. Thương thôi, chứ không phải yêu.
Nên tôi chỉ dám chạm nhẹ vào cổ tay em chứ không tể đan những ngón tay lại với nhau được. Chỉ để em ôm và ngồi dựa phía sau chứ không dám chạm nhẹ vào bờ môi ấy.
Yêu là có bắt đầu và có cả kết thúc. Nhưng thương thì khác, bắt đầu không có, kết thúc càng không.
Bởi là thương, nên tôi không đủ can đảm để tiến thêm một bước nữa.
Không phải là sợ không thể yêu mà chỉ sợ yêu không tới đều làm đau cả hai người.
Nếu được chọn, cứ để tôi chịu đựng thay cho phần của em. Cho thứ tình cảm lưng chừng không thể dừng lại mà khó lòng bước tiếp ấy.
***
Không quá khó khăn với tôi khi làm một cái sim mới rồi tạo ra một cuộc hội thoại trong tin nhắn và cố tình để em phát hiện.
Hẳn rằng em sẽ nghĩ người con gái tôi yêu đã quay trở về nhưng em không hề biết tôi đã không đủ sức chờ đợi cô ấy khi biết bản thân đã có thứ tình cảm này với em.
Nên sau khi làm việc đó, tôi chắc chắn một điều, em sẽ rời xa tôi, mãi mãi.
***
Lưng chừng một thứ hạnh phúc
Có những thứ tình cảm, không phải là yêu, không phải là đồng cảm càng không phải là thương hại mà là trong một phút giây nào đó ta cảm thấy cần và nhớ nhau.Nhưng chỉ vì là một khoảnh khắc nên không một ai có đủ tự tin để trái tim thử bước sang chữ "yêu" dù trong lòng rất khao khát. Bởi ai cũng sợ tổn thương, cũng sợ vấp ngã, khi ngã thì lại không có người đỡ dậy. Thế nên, họ can đảm bước đến cuộc đời nhau rồi lại lặng lẽ cất bước ra đi nhưng sẽ không bao giờ hối hận dù biết rằng những tháng năm ấy sẽ không bao giờ có thể lặp lại trong cuộc đời mình một lần nữa.
Cô đã từng hỏi anh rất nhiều, nhưng chưa từng hỏi anh hai chuyện.
Một là, trong cuộc đời anh, điều gì anh làm mà không phải hối tiếc nhất.
Hai là, trong cuộc đời anh, điều gì anh làm rồi lại cảm thấy không nỡ lòng làm thế.
Câu trả lời chỉ có một. Đó chính là "Rời xa cô"
2/3/2013Phương Thúy