"Chưa bao giờ ta thấy yêu nhau như khi, chúng mình xa cách đã biết bao đêm, em thấy đời, em cần anh"
Vậy thì ngay lúc này đây, tôi không quan tâm bất cứ điều gì khác nữa. Chỉ cần tôi yêu anh và anh cũng còn yêu tôi, thế thôi đủ rồi. Kéo xuống hết đi những rập khuôn lễ giáo, kéo xuống hết đi những định kiến rằng cái "ngày vàng" phải để dành cho đêm Tân Hôn. Quan trọng gì đâu, chẳng phải dành cho nhau những gì quý giá nhất của nhau là ngay vào lúc yêu nhau nhất hay sao?
Giá mà trước đây tôi suy nghĩ được như vậy... Thì có lẽ bây giờ tôi không cần gian lận để có thể có anh một lần nữa...
Giá mà cái đêm đầy hoa và nến ấy, tôi đừng bật dậy theo cái kiểu lý tính của một đứa con gái gia giáo, mà để yên cho cảm xúc lên ngôi, thì tôi đã không phải dằn vặt thế này. Cái cảm giác có lỗi với cô gái đến sau vẫn đang âm ỉ trong tôi.
Nhưng thôi, tôi đã quyết định rồi. Tôi cần anh bây giờ và cần anh mãi mãi.
- Thật chả vui vẻ gì khi phải làm chuyện này ,nhưng vì tôi đã lỡ dùng cô làm thứ để trêu ngươi lão thờn gian. Tôi có lỗi trước nên bây giờ tôi phải trả nợ, nhưng có thật là cô muốn làm cái chuyện này không?
- Anh lôi thôi quá, anh hỏi đến lần thứ 1000 rồi. Làm đi thôi.
Tôi đáp, lạnh lùng. Li Bì nuốt nước bọt định nói gì đó, nhưng thấy cái vẻ chả muốn nghe gì sấc của tôi, nên đành ngặm tăm. Anh quay ra phía mặt hồ và đọc một câu thần chú. Mặt hồ đang yên bình như một tấm gương rộng lớn bỗng nổi lên những con sóng. Rồi bầu trời chợt nhiên trở nên u ám. Rồi những dòng chảy trong hồ dựng đứng lên tựa như một con thác hung tợn đang điên cuồn dội nước xuống.
Chẳng biết cái cảnh tượng hùng vĩ ấy kéo dài trong bao lâu, nhưng suốt thời gian đó, tôi đưa hai tay đặt lên ngực trái mình thật chắc, làm như sợ trái tim sẽ bị ai đó tranh thủ mấy cái khoảnh khắc tối tăm này mà lao vào đánh cắp.Ít nhất là đánh cắp sự tự tin vào mối tình của tôi với anh.
Nước ngưng chảy.
Mặt hồ trở về yên bình. Tịnh không một con sóng.
Và rồi từ từ, mặt nước trong suốt kia hiện rõ dần lên những hình ảnh. Hình ảnh của đêm đó, cứ như hoài niệm trong ký ức của tôi đang được trải ra mặt hồ, không sai một chi tiết nhỏ. Trong căn phòng đầy hoa hồng đỏ, và những ngọn nến được sắp bày theo một trật tự nhất định, nhìn cả không gian như một thánh đường cho tình yêu. Đúng là đêm đó, đêm tình yêu đẹp nhất mà tôi đã từng có với anh, chỉ tiếc là chính tôi làm cho nó gãy vụn.
- Rồi đó, bây giờ thì cô chỉ cần nhảy xuống hồ, cô sẽ chính thức trở lại thời điểm đó.
Tôi mở to mắt nhìn Li Bì, như một sự dò hỏi. Anh ta nhướn mày về phía hồ, thay cho một câu xác định.
Tôi chạy. Chạy như chưa bao giờ cần phải nhanh hơn như lúc này. Chạy, để được quay về quá khứ. Đêm tôi sẽ nằm yên, để anh đong đầy yêu thương trong từng centimét vuông da thịt. Và rồi sự hòa quyện ấy sẽ giữ chúng tôi bên nhau... Sẽ là vậy...
Bất chợt khi tôi chuẩn bị nhúng bàn chân xuống mặt nước thì có một tiếng động. Dưới mặt hồ, cánh cửa phòng mở ra, anh bước vào, vẫn là khuôn mặt nam tính, ánh, mắt cuốn hút và đôi tay dịu dàng. Nhưng..ơ kìa, bàn tay anh đang nắm, tôi biết chắc không phải là của tôi. Đó là một cô gái mặc một chiếc đầm xòe màu hồng, mái tóc uốn thành từng lọn kiểu cách...Chắc chắn không phải tôi. Nhưng hai mắt cô ấy cũng được bịt kín bằng một chiếc khăn đỏ, giống như tôi, vào đêm đó...
- Em sẽ rất bất ngờ với những gì em sắp được thấy, và anh sinh ra trên đời này là để làm nên nhưng bất ngờ giống như vậy, để dành riêng cho em, theo cái cách mà em muốn...
Câu nói biểu lộ nhiều xúc ảm của anh, tôi vẫn còn khắc ghi tới từng chữ. Rồi anh tiến lại gần đưa tay gỡ bỏ khăn che mắt. Cô gái ấy cũng giống như tôi trầm trồ thán phục trước điều mình đang thấy. Nhưng trong khi tôi đêm đó chỉ biết đứng lặng người trong cảm giác ngất ngây thì cô gái đầm xòe này ôm choàng lấy anh. Rõ ràng, những giây phút như vậy, điều cần biểu lộ hơn hết là cảm xúc...
- Và điều bất ngờ nhất mà anh muốn dành cho em, là tình yêu vô tận mà anh sẽ mang tới cho em từ giây phút này cho đến mãi mãi, khi chúng ta đã thuộc về nhau...
Anh hôn cô gái, theo cách đã hôn tôi ,sau câu nói không sai một từ như đã từng nói với tôi. Tôi ngã lăn ra bờ hồ, Không sao khép miệng lại, hai bờ môi va vào nhau không biết vì con gió se lạnh nào vừa tới hay sự se sắt của nỗi đau tỏa ra từ ngực trái...
- Chuyện quái gì thế nhỉ? Tôi thề là không liên quan đến tôi..
Li Bì thốt lên, rồi vội vã chạy xuống đỡ tôi dậy. Tôi không cần coi tiếp cũng biết sau những nụ hôn nồng nàn, anh sẽ dìu cô gái kia lên giường và nở một nụ cười mê hoặc. Và rồi "chúng ta sẽ thuộc về nhau"...
Tôi gục mặt trên đôi bàn tay. Những giọt nước mắt rơi lả chả. Li Bì cho tôi mượn bờ vai. Không hiểu sao anh ta không một lần ngáp trong giây phút những tiếng nấc của tôi độc diễn?...
- Tôi xin lỗi, tôi thề là tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, tôi.