Người ta cố gắng xây lâu đài cát vì nó đẹp, nó làm người ta cảm thấy vui khi xây nó, dù biết nó chẳng đứng vững được lâu. Và tình yêu cũng vậy...
***
Susi là biệt danh nó tự đặt cho mình, không phải vì nó thích ăn sushi, mà vì nó thấy nó vừa "su mô" vừa... ngu si.
Nó chẳng tự tin chút nào về bản thân nó cả: không xinh, học không giỏi, tính cách cũng bình thường. Nó không yêu, không có người yêu và cũng không thích yêu.
Giờ nó là một sinh viên và nó quyết định đi làm thêm, còn hơn là ngồi ở phòng trọ gặm nhấm bánh mì thời gian kẹp nhân cô đơn. Nó chỉ mong có một cuộc sống đơn giản, bình lặng, chờ đến ngày tốt nghiệp đại học rồi về quê, gia đình nó sẽ xin cho nó một công việc tốt, thế là ổn đối với một con người rất rất bình thường như nó.
Sáng sáng, nó đi làm, chiều đi học, tối đến chuẩn bị bài vở xong rồi đi ngủ.
Gần đây nó hay mơ. Những giấc mơ thực thực ảo ảo khiến nó bay bổng trong một đống trái tim màu hồng, màu đen đủ kiểu, để rồi đến sáng hôm sau đi học nó vẫn như người trên mây. Tóm lại giấc mơ của nó là nó... yêu!
Trời ạ, nó có bao giờ nghĩ đến chuyện yêu đương đâu cơ chứ! Thế mà mơ mộng kiểu gì làm nó thấy yêu cũng... thích phết. Chỉ tại những giấc mơ mà thi thoảng, nó lại ngồi ngẩn ngơ một mình, suy nghĩ lung tung lắm.
***
Khách quen ở Queen Coffee – nơi Susi đang làm - là Lâm, một anh chàng 8X trẻ đẹp, phong cách lịch lãm, ra trường là vào làm ngay ở công ty của bố. Được một thời gian, anh ta lên luôn chức trưởng phòng, sáng nào cũng lướt con Camry đến quán nó uống cà phê. Nó cũng như những nhân viên khác ở đây, lúc nào chẳng lén để ý Lâm.
Nhưng nó nhìn vì nó ước ao, nó ngưỡng mộ anh, chứ chẳng bao giờ dám mơ tới việc làm quen với anh ấy. Vì sao ư, vì nó là Susi mà, Susi có nghĩa là... thôi, không nói nữa, lại thêm buồn.
Thế mà Lâm lại để ý đến nó nhất - cái cô bé nhân viên người hơi mập một chút nhưng khuôn mặt thì rất ưa nhìn, xinh thì không xinh nhưng rất hài hòa, tạo cho người ta cảm giác dễ chịu, tin tưởng. Một lần, Susi bưng cà phê tới cho Lâm, anh đã làm quen với nó. Đơn giản là cười rồi sau đó hỏi nó:
- Em tên là gì thế?
Ban đầu nó hơi ngượng ngùng, rồi cũng nhoẻn miệng cười:
- Dạ, em tên Đan ạ.
Nói xong, nó vội cúi mặt, quay lưng lẩn vào phía trong.
Dần dần mỗi sáng. Lâm đến uống cà phê đều bảo nhân viên ghi menu kêu Đan bưng tới cho anh. Mỗi lần gặp Đan, anh lại nói dăm ba câu làm quen. Đan tuy ngượng ngùng nhưng cũng không tỏ ý lảng tránh. Rồi anh có số điện thoại của nó, rồi vài lần nhắn tin, anh đã hẹn được nó đi ăn, đi xem phim...
Mọi việc quá đơn giản với một người phong lưu, hào hoa như anh. Còn Susi, nó như người mất hồn từ hôm anh hỏi tên nó. Nó vẫn thường ngắm nhìn anh từ xa như để thưởng thức cái đẹp thôi mà. Nó càng bất ngờ, nhưng cũng thầm vui mừng khi anh tỏ ý muốn làm quen và hẹn hò với nó. Nó chưa hề có kinh nghiệm hẹn hò, nhưng nó cũng không hề nhút nhát. Con người nó rất đơn giản, được Lâm để mắt tới, cho dù nó không biết anh chú ý tới nó bởi điểm gì thì nó vẫn đồng ý đi chơi với anh.
Cứ như thế, chưa đến một tháng, nó đã chính thức là bạn gái của Lâm – chàng trưởng phòng 8X "nhà mặt phố, bố làm to", lại còn là dân chơi đích thực!
Thế nhưng, cái gì đến dễ dàng quá thì giá trị của nó cũng chẳng đáng là bao. Tình yêu của Đan và Lâm cũng thế.
Mới yêu nhau được ba tháng, Lâm đã cướp đi thứ quý giá nhất đời con gái của Đan. Trong một hôm say rượu, Lâm gọi Đan tới quán bar đưa mình về nhà riêng, Lâm không biết vì say hay vì mượn cớ say mà đưa Đan vào "bẫy". Đan cũng tự nguyện, Đan yêu anh và nó ngây thơ tin rằng anh cũng yêu nó. Cái cuộc đời sinh viên quá đỗi bình lặng của nó đâu có dạy nó những thứ như thế này, đâu có báo trước cho nó những cám dỗ của cuộc đời - những cám dỗ mà chỉ khi bước từ đấy ra, mình mới nhận ra được mình đã bị cám dỗ...
Cũng không quá bất ngờ khi Lâm chia tay với nó chỉ vài tuần sau đó, khi mà các cuộc gọi của anh thưa dần, tin nhắn từ số của anh ít đi, các cuộc hẹn của anh cũng không phải dành cho nó. Nó hỏi han, trách móc liền bị anh nổi cáu rồi đòi chia tay. Nó khóc, nó hiểu... rồi nó đồng ý.
Nó buồn, nó đau khổ, nhưng nó không oán trách, không ân hận. Thời gian cứ thế trôi đi, nó vẫn làm ở Queen Coffee. Nó không muốn lảng tránh hiện thực, càng không phải lảng tránh Lâm – vì nó muốn Lâm phải sợ một người cứng cỏi như nó.
Lâm vẫn đến Queen coffee thường xuyên như thế, vẫn phong độ, trẻ trung, hào hoa như thế, nhưng chỉ khác là giờ đã có thêm một bóng hồng kiêu sa khác đi bên cạnh anh.
***
Cuộc sống của Đan trở nên bận rộn hơn khi nó tham gia một lớp học tiếng Trung vào buổi tối, hai buổi một tuần. Có một cậu bạn ngồi cạnh hay hích hích vào khuỷu tay nó, chắc là muốn bắt chuyện làm quen, nhưng nó chẳng bao giờ để ý tới, chỉ nhắc cậu ta ngồi trật tự, để yên cho nó học.
Kể từ khi yêu Lâm rồi chia tay Lâm, nó càng trở nên trầm lặng và khép kín hơn. Nó trở nên cảnh giác hơn với cánh đàn ông con trai, nó nhìn tất cả bằng ánh mắt khinh khỉnh và coi thường.
Nó đâu biết, chính cái ánh mắt đó đã thu hút và vô tình khiêu khích trái tim của cậu bạn ngồi cạnh nó. Nhưng cậu ta vẫn chưa có cơ hội để bắt chuyện với Đan. Càng không bắt chuyện được, cậu ta càng bị ấn tượng, với cái suy nghĩ: "hot boy như mình mà cô ấy không thèm nhìn lấy một lần"!
Dần dần, Đan đi vào cả giấc mơ của Long - tên cậu bạn. Tuần nào cậu cũng chỉ mong đến buổi học thêm tiếng Trung để được ngồi cạnh Đan, được ngắm nhìn gương mặt hiền dịu mà ánh mắt lại giá lạnh như có ma lực ấy, hi vọng có cơ hội làm quen với Đan.
Có lẽ chẳng bao giờ Long có thể làm quen được với Đan, nếu không có "phi vụ" Long vô tình bị ghế bàn trên đổ sập vào chân, mà "thủ phạm" chính là Đan khi nó đang cố chen từ ngoài vào chỗ ngồi của mình. Thấy cậu bạn "á" lên, Đan cuống cuồng, vội vàng xin lỗi, lắp bắp, đỏ mặt... "Cơ hội trời cho" đã đến, ngay lập tức Long "giở mặt" lạnh lùng và "tuyên án": "Tối tan học cậu đèo tôi về!". Đan "mắt chữ O, miệng chữ A", nhưng cũng đành gật đầu "thi hành án".
Thế là trên đường lướt con Airblade của Long (thật ra hắn đèo, Đan ngồi sau "phòng sự gì xảy ra" theo lệnh của hắn), hai người cũng chính thức làm quen và trao đổi số điện thoại với lý do "to đùng" của Long: "Nhỡ mai chân tôi có sưng thì còn có số của cậu để gọi bắt đền chứ!".
Hôm ấy, cả hai về nhà đều mất ngủ.