Anh ngẩn ngơ nhìn những bất hạnh đổ xuống cuộc đời bé nhỏ của Vân Anh. Người khác không thể hiểu được những chuyện cô đang làm.Họ không thể biết được đằng sau những nụ cười xinh tươi là một cuộc đời đầy những đau khổ.Họ càng không biết sau vẻ ngoài gợi cảm trong những đêm ở quán bar là một trái tim trong sạch, đi tìm công lý cho người mẹ hôn mê...
Anh biết tất cả, nhưng anh đã làm tổn thương cô. Bây giờ là quá muộn. Ngay cả một lời xin lỗi anh cũng không thể nói với cô.
Anh xin chuyển sang làm ở phòng có mẹ cô nằm. Vân Anh có để lại một lá thư cho bác sĩ điều trị của mẹ cô là nhờ chăm sóc bà giùm cùng với số viện phí lên đến 5 năm. Dù người ta đã từng nói với cô rằng, chỉ không quá hai năm thôi mà bà không tỉnh thì. ..
Cô cũng viết rõ ràng trong thư rằng tuyệt đối không được rút ống thở của bà. Hãy tin là bà vẫn đang đấu tranh để sinh tồn và xin bác sĩ đừng tước đi cơ hội mong manh đó.
Phòng này chỉ có bốn giường bệnh, nhưng thực tế chỉ có ba người đang nằm. Một giường luôn bỏ trống.Đó là nơi nhiều lúc anh ngủ quên khi theo dõi tình hình của mẹ Vân Anh. Và cũng tại đó, bao nhiêu lần anh đã mơ thấy cô trở về...
- Vậy anh Hòa có đang sống không?
- Anh không biết. Hay em dạy anh sống được không?
- Nhảy đi anh?
- Sao?
- Vũ điệu thanh xuân...
Giấc mơ cứ lẩn quẩn trong đầu anh những khi chập chờn nửa đêm về sáng.
Anh ngồi trong phòng giao ban của khoa để ghi thuốc. Bất chợt có điều dưỡng báo rằng sẽ chuyển một bệnh nhân mới vào giường trống của phòng anh phụ trách. Anh gật đầu rồi hỏi tình trạng của bệnh nhân mới. Điều dưỡng trả lời rằng đó là một cô gái trẻ, khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi, rơi vào trạng thái hôn mê sâu do máu bầm trong não thất. Cô gái ấy được đưa vào viện bởi lực lượng công an. Và họ cho biết rằng, cô ấy đã bị đánh đập khi cố kềm chân hai kẻ khả nghi là thủ phạm của một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng vài năm trước...
Anh làm rơi bút xuống đất. Khuôn mặt anh lộ rõ vẻ thất thần. Điều dưỡng đưa cho anh bệnh án. Nhưng anh không đủ can đảm để đọc lấy tên bệnh nhân. Anh sợ đó sẽ là Vân Anh. Anh lật úp hồ sơ lại và đi về phía phòng bệnh.
Bệnh nhân mới đã được đưa vào giường. Anh bước từng bước chậm và nghe rõ nhịp tim loạn lên. Anh đứng trước cửa phòng và hít một hơi thật sâu. Lâu thật lâu, anh mới mở cửa bước vào. Anh vẫn cầm úp bậnh án và không nhìn về phía bệnh nhân mới. Anh nhìn ra cửa sổ bằng kính đang khép. Nó phản chiếu hình ảnh khuôn mặt sợ hãi của anh.
- Vậy anh Hòa có đang sống không?
Anh nhìn về phía bệnh nhân đang nằm và câu hỏi một năm trước của Vân Anh lại trở về...
Đừng là em... Em còn phải nhảy tiếp vũ điệu thanh xuân của mình... Đừng là em...
Từng bước, từng bước anh tiến lại gần giường bệnh.
Ngoài trời chợt nhiên đổ xuống một cơn mưa. Hình như là trái mùa...
Thụy Phiên Nguyễn Phúc