Tuổi 13 tôi ước có thể gói C lại và nhét vào trong ngăn tủ kín, để chỉ mình tôi được ngắm C, và C chỉ được phép ngắm mình tôi. Như thế nghĩa là tôi thích C rồi. Nhưng tôi đã quên mất một điều, dù tôi không chịu gọi cậu ấy là anh, dù chúng tôi vẫn xưng hô cậu tớ, kể cả ở trường hay ở nhà, thì trên danh nghĩa, cậu ấy vẫn là anh của tôi và chúng tôi đang sống dưới cùng một mái nhà, như những người thân của nhau thực sự.
***
Những tháng ngày bình yên.
Chúng tôi vào lớp chín, chẳng có gì thay đổi. Tôi tự nhận mình là một đám mây đen xám xịt và xấu xí, ngày ngày miệt mài kéo đến che phủ những vệ tinh lấp lánh vây xung quanh C. Thỉnh thoảng làm C tức điên vì sự cứng đầu, trẻ con, ngốc xít của mình. Ai mà biết rằng có một ngày tôi cũng có vệ tinh nhấp nháy, tỏa sáng bên cạnh tôi kia chứ!
Một buổi sáng cuối tuần đẹp trời, thời tiết giữa thu dìu dịu và hương ổi nồng nàn trong gió, tôi và C ngồi câu cá bên chiếc ao bèo nhỏ. Con mèo Lông Đen ngồi bên cạnh trông xô cá cho chúng tôi khỏi con chó Mực. Thỉnh thoảng nó thò đầu vào xô, khua khoắng, coi như tự trả công cho mình. Con Mực tức nhỏ dãi. Bỗng nó quay ra đường lớn rồi sủa lên từng tiếng nhát gừng nhát riềng thông báo cho chúng tôi biết rằng có khách. Chiếc xe tải đỗ phịch trước ngõ. Một gia đình ba người bước xuống, trông phờ phạc, rệu rã. Lọt vào tầm ngắm của tôi là một cậu nhóc tầm tuổi chúng tôi, mặc quần jean lửng xanh, áo ba lỗ trắng và đội mũ phớt đỏ. Cậu ta nheo nheo mắt liếc xéo tôi và C một cái rồi quay đi. Họ đang chuyển đồ đạc vào căn nhà có cây ổi lòng đào sai trĩu quả mà chúng tôi vẫn thò tay hái trộm qua ban công tầng ba nhà tôi.
- Chúng mình lại giúp họ đi – C bảo
- Nhưng tớ không thích thằng nhỏ đó.
- Tớ không bảo cậu thích nó, nhưng chúng ta đâu thể chọn được láng giềng của mình. Nếu cậu còn muốn ăn ổi nhà nó thì đi thôi.
Tôi tự nhủ, tôi làm việc này chỉ vì cây ổi to đùng nhà thằng nhỏ đó mà thôi. Về sau tôi vẫn hay bảo K, tên thằng nhỏ đó là K:
"Lúc đó tớ ghét cậu kinh khủng".
K bảo: "Me too!".
"Nhưng mà ổi nhà cậu thì ngon thật".
"Vậy nên chỉ cần nhìn đôi mắt hau háu của cậu là tớ biết cậu thèm ổi nhà tớ đến nhỏ dãi ra rồi".
"Vậy mà tớ tưởng lúc ấy cậu chẳng thèm nhìn tớ cơ đấy".
"Sự thật thì ngay từ đầu tớ đã bị ấn tượng với cậu rồi. Ai đời con gái kiểu gì mà đen dễ sợ. Cậu thêm cái mặt trăng giữa trán nữa thì thành Bao Công được rồi".
Đấy là mãi sau này khi đã thân nhau rồi K mới nói với tôi như thế. Chứ lúc ấy tôi vẫn nghĩ là cậu ta chẳng thèm nhìn tôi. Còn tôi cũng chỉ hướng ánh nhìn thèm thuồng về phía cây ổi nhà cậu ta mà thôi. Cho đến lúc cậu ta cầm chiếc rổ thoăn thoắt trèo lên cây vặt ổi rồi mang xuống đặt trước mặt tôi, tôi mới nhìn cậu ta thêm lần nữa, bằng đôi mắt mở to hết cỡ vì ngạc nhiên.
Lúc về C cười tinh quái ghẹo tôi: "Thế giờ còn ghét người cho ổi nữa không?"
"Vẫn ghét"
"Ghét ghê thế cơ à?"
"À kể ra thì nó đã cho tớ 23 quả ổi vào sáng nay. Thêm 9977 quả nữa thì mới đủ".
C cười. Cậu biết tôi nói như thế nghĩa là tôi đã hết ghét thằng nhỏ đó rồi.
Sáng hôm sau tôi và C đợi thằng nhỏ đó cùng đi học. Chúng tôi cứ thế mà trở thành bạn thân. Trên con đường đến trường từ đó luôn luôn là tôi đạp xe ở giữa, C và K ở hai bên. Năm ấy chúng tôi không có nghỉ hè. Thi tốt nghiệp xong lại ôn thi vào cấp ba. Thỉnh thoảng ba đứa lại bùng học trốn lên ngọn đồi có ngôi nhà thờ cũ phủ đầy rêu xanh mượt và rợp bóng cây si già. Chúng tôi ngồi dưới gốc si nhìn xuống thị trấn. Ở đây yên ắng lạ, mùa hè mà đến cả tiếng ve cũng không có.
Chúng tôi nằm dài trên bãi cỏ, bên cạnh gốc si già, ngửa mặt ngắm những đám mây xốp trắng lững thững bay trên bầu trời. Mây hôm ấy đẹp vô cùng. Trắng và mềm. Không giống như tôi, là một đám mây xám xịt, xù xì, xấu xí. Tôi nhìn sang C. Cậu ấy nhắm nghiền mắt. Trông thư thái kì lạ. Tôi chẳng nghĩ được là cậu ấy giống thứ gì trên đời này cả. Nhưng, có lẽ, trong trái tim tôi, cậu ấy là mặt trời, có nhiều vệ tinh xung quanh, nhưng, có lẽ, vẫn là của riêng tôi. Thế còn K, trong một tích tắc tôi đã vô tình quên cậu ấy. Bởi vì nếu đôi mắt bạn chỉ có thể nhìn về một phía thì con tim bạn cũng sẽ chỉ hướng về một người. Dù phía sau bạn có ai, bạn cũng sẽ không bao giờ thấy được.
Tôi và K cùng thở dài đánh thượt một cái rồi cùng quay sang nhìn nhau, cùng phá lên cười. C he hé mắt nhìn chúng tôi khó hiểu. Có lẽ cậu ấy hiểu, hoặc không, nhưng trong chuyện này chắc chỉ tôi và K là rõ nhất, hoặc tệ hơn chỉ mình K biết hết tất cả.
Chúng tôi vào cấp ba, vẫn là những tháng ngày yên an như thế. Ngoài chuyện bên cạnh tôi có đến hai chàng đẹp trai, tài năng và quyến rũ khiến bất kỳ cô gái nào cũng âm thầm ghen ghét, đố kị hoặc đáng sợ hơn là giả vờ lấy lòng tôi ra thì chẳng có thêm bất kỳ một sóng gió nào nữa trong những năm tháng học trò của tôi cả.
Thỉnh thoảng tôi rủ C và K cùng trốn học. Tôi đã quá chán ghét việc cứ phải gồng mình lên để tỏ ra là một học sinh gương mẫu trước mặt mọi người. Tôi muốn nổi loạn, có thể làm những chuyện điên rồ mà tôi thích. Như việc ngồi trên yên xe lao từ trên đỉnh đồi xuống dốc rồi hú hét, có khi ngã xây xẩm mặt mày, nhưng vẫn thích những trò nguy hiểm một cách quái đản. Như việc trèo lên những cây hoa xoan nở rộ lấy hết bình sinh mà rung cho những bông hoa li ti rơi rụng rồi gào lên: "Tuyết rơi giữa mùa hè", thật vớ vẩn. Như việc phục kích bắt ma trên cây si sau nhà thờ cũ mà cuối cùng ma thì không thấy chỉ thấy toàn muỗi. Như việc đi phá lễ cưới bằng cách biến mình thành những vị khách vô duyên tốt bụng. Sẽ đợi khi cha xứ hỏi: "Ở đây có ai muốn phản đối đám cưới này không? Hãy lên tiếng ngay bây giờ hoặc im lặng mãi mãi" sẽ nghênh ngang bước lên cung thánh nhà thờ trong sự ngỡ ngàng của hàng trăm vị quan khách, nhất là cô dâu chú rể và thản nhiên nói: "Chúng con, giờ này, ở đây, để, chúc mừng hạnh phúc của cô dâu chú rể và hoàn toàn đồng ý với đám cưới này". Cả nhà thờ vỡ òa trong tiếng gào thét, tiếng cười, tiếng nhạc, kèn trống. Và thế là chúng tôi nghiễm nhiên trở thành những vị khách danh dự của bữa tiệc cưới sang trọng sau đó.
Yêu cậu là lựa chọn của tớ
Năm chúng tôi học lớp mười một, trước lễ Phục Sinh, bố tôi quyết định làm lễ cưới với cô, tức là mẹ của C. Hoa ban lại đang vào mùa nở rộ. Ba năm rồi tôi cũng đã quên rằng bố với cô chưa làm đám cưới. Lúc xưa khi cô mới dọn đến tôi có hỏi bố bao giờ bố cưới cô. Bố bảo: "Bố và cô vẫn chưa xác định, cứ tạm thời thế đã". Giờ thì đến lúc rồi. Tôi nên mừng cho bố mới phải, nhưng sao lòng tôi nặng thế này?
Tôi đạp xe lên đồi, một mình. Rét nàng Bân đã về sáng nay. Năm nay lễ Phục Sinh chắc sẽ lạnh như lễ Giáng Sinh chứ chẳng ấm áp như mọi năm. Cửa nhà thờ mở nhưng bên trong chẳng có lấy một người. Có lẽ người ta đã từ bỏ thói quen đến nhà thờ cầu nguyện từ lâu rồi. Tôi đi vòng ra phía sau. Ngạc nhiên thấy C đang ngồi trầm ngâm trên ghế đá bên dưới gốc cây si già. Đôi mắt cậu ấy hoang hoải, mênh mang. Trông C thật khó nắm bắt. Tôi đến ngồi cạnh, ngả đầu vào vai C, im lặng.
Phải rất lâu sau đó tôi mới cất tiếng hỏi nhỏ: "C có muốn đến Thiên Đường không C?". Giống như kiểu ném một hòn đá xuống mặt nước phẳng lặng rồi ngây ngô chờ đợi, mặt nước tự nó sẽ xóa dấu vết bằng những vòng tròn dịu dàng. C mỉm cười ghim chặt làn môi mềm ấm nóng lên trán tôi, rồi luồn những ngón tay thon dài vào tóc tôi, cào cào móng tay lên da đầu nhồn nhột. Tôi biết chắc chắn C giấu câu trả lời ở đâu đó, trong đầu cậu, hoặc trong trái tim cậu. Cơ mà rồi sẽ có một ngày không cần C nói đồng ý, tôi sẽ kéo tay C chạy đến Thiên Đường. Bao xa cũng không sao. Chỉ cần tôi muốn, là được.
Lễ cưới của bố và cô diễn ra trước lễ Phục Sinh một tuần. Mười tháng sau nhà tôi có thêm thành viên mới, một thiên thần nhỏ đáng yêu vô cùng, giống C kỳ lạ. Không khí trong nhà náo nhiệt hơn nhiều khi có trẻ con. Nhưng C thì càng ngày càng trầm mặc. Cậu ấy đăng kí một lớp học Kinh Thánh vào ngày thứ 7 và Chủ nhật tại nhà thờ mới ở trung tâm thị trấn.