Nhiều lần tôi và K cố gắng hỏi chuyện cậu ấy, nhưng kết quả chẳng đi đến đâu cả. Tôi giận dỗi bỏ về. Từ đó tôi giả vờ chẳng thèm quan tâm đến chuyện của C nữa. Nhưng trong tôi luôn có một nỗi sợ hãi mơ hồ nào đó mà tôi không thể lí giải nổi.
Tháng sáu, sau khi thi tốt nghiệp tôi lại chúi đầu vào ôn thi đại học. Bây giờ thì tôi biết chính xác C chẳng nộp hồ sơ vào một trường nào cả. Một buổi tối hôm nào đó, C ngồi nói chuyện với bố tôi và cô về việc học của cậu ấy. Tôi đứng ở cầu thang, mơ hồ, tôi chẳng hiểu họ đang nói những gì, chỉ thấy nước mắt nóng hổi nối dài trên má. Tôi bỏ trốn khỏi nhà, ngay trong đêm. Bóng tối nuốt chửng tôi, hoang mang và sợ hãi. C sắp đi. Rất xa. Và có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở về. Cậu ấy đi tu. C của tôi đi tu.
Tôi thấy mình đứng trên đỉnh đồi, chơi vơi. Cửa nhà thờ vẫn mở, bởi có lẽ chưa bao giờ đóng. Mùi sáp nến, trầm hương và hoa huệ tỏa ra ngào ngạt. Tôi nhìn Chúa, Chúa nhìn tôi. Chúa nói yêu tôi tại sao lại muốn cướp đi người tôi yêu thương nhất?
Bằng cách nào đó C luôn biết chính xác tôi ở đâu. Giống như lúc này cậu ấy đang ngồi cạnh tôi trên ghế đá dưới gốc cây si già phía sau nhà thờ.
- Cậu không có gì để nói với tớ sao? – Tôi hỏi gắt gỏng.
- Tớ nghĩ là cậu hiểu.
- Phải, tớ hiểu là cậu cũng yêu tớ. Thế tại sao cậu lại bỏ rơi tớ?
- Trong chuyện này chúng mình không thể lựa chọn khác được Khuyên ạ.
- Không. Chúng mình có quyền lựa chọn, và yêu cậu là lựa chọn của tớ!
- Tớ xin lỗi.
- Cậu nhất định phải thế à?
- Ừ!
- Sẽ không hối hận chứ?
- Ừ!
- Thôi được, nếu cậu đã quyết như thế. Nhưng có điều này tớ cũng cần nói là tớ cũng đã quyết yêu cậu và cả đời này chỉ yêu mình cậu thôi.
Tôi và K vào đại học còn C đi Roma. Cậu ấy vào học tại một học viện thần học. Thỉnh thoảng cậu ấy có gửi thư về nhà vì cậu ấy không thích dùng điện thoại. Đôi ba lần cậu gửi kèm một vài bức hình. Trông C đen hơn, nhưng chững chạc và trưởng thành hơn. Thiên thần nhỏ của gia đình tôi càng lớn càng giống anh trai. Mỗi lần nhìn em tôi lại như thấy khuôn mặt của C. Thị trấn của chúng tôi vẫn đẹp mơ màng và bình yên như đứa trẻ say ngủ. Thỉnh thoảng tôi và K vẫn hẹn nhau ở ngôi nhà thờ cũ trên ngọn đồi xanh mướt vào mỗi kỳ nghỉ dài của năm học. Chúng tôi vẫn là những người bạn tốt của nhau dù rằng tôi có từ chối lời tỏ tình của cậu ấy.
"Tớ biết cậu yêu C nhưng hãy để tớ ở bên cạnh cậu" – K đã nói với tôi như thế.
"Hãy ở bên tớ như một người bạn được không? Tớ không muốn mất cậu" – Là tôi nói thật, tôi không muốn mất cậu ấy. K là người bạn quan trọng nhất của tôi. Giữa chúng tôi có những điểm tương đồng kỳ lạ, từ ngoại hình đến tính cách và thậm chí là cả cái tên. Dù vậy thì sự thật vẫn cứ là sự thật rằng tôi không yêu cậu ấy. Trái tim tôi nhỏ lắm, không thể chứa được người thứ hai.
K đồng ý ở bên tôi như thế, bằng một cái gật đầu thật nhẹ nhàng. Có được một người bạn như cậu ấy thật là tốt. Ít nhất thì chúng tôi có thể khỏa lấp khoảng trống cô đơn trong lòng mỗi đứa, hoặc chỉ đơn giản là cô đơn cùng nhau thôi cũng được.
Tôi nhớ C đến cồn cào da diết. Cái nỗi nhớ khiến tôi muốn cào xé bản thân. Trong những đêm không ngủ được, tôi lấy móng tay bấm vào da thịt cho đến khi bật máu. Thà rằng được đau như thế còn hơn là nỗi đau không biết mình đau chỗ nào. Tôi yêu C. Tôi nhớ C. Tôi hận C. Tôi trả thù C.
Tôi viết thư cho C, những bức thư nồng nặc rượu, nguệch ngoạc và lem nhem nước mắt.
"C à. Tớ vừa nhận lời hẹn hò với thằng B. Cái thằng ngày xưa đã giật kính của cậu ngày đầu tiên cậu chuyển đến trường cấp hai mình đấy. B bảo nó yêu tớ từ ngày ấy, vì tớ mạnh mẽ và dũng cảm. Nhưng tớ không yêu nó, tớ yêu cậu".
"C à, tớ bị đá rồi. Sáng nay tớ với K đến café Lải Nhải. Nghe thằng B nói với bạn nó: "Tao điên đâu mà yêu cái con vừa xấu xí vừa đen thui ấy. Tao chỉ định chơi cho vui thôi. Mà căn bản là vì hai thằng nhỏ bên cạnh nó. Chúng nó chết mê chết mệt con nhỏ. Đúng là bọn đần độn". K đã thụi cho nó hai nắm đấm vào mặt thay cả phần C rồi nên C không phải tức giận nữa nhé. Tớ không buồn gì đâu. C biết mà, tớ không yêu nó, tớ yêu cậu".
"C à, tớ cắt tóc rồi. Trông tớ bây giờ đẹp trai lắm. Giá mà có một người con trai giống hệt tớ thì hẳn là tớ sẽ không yêu cậu đâu. Ai cũng bảo tớ khác, nhưng tớ biết tớ chẳng khác tẹo nào cả. Vì tớ vẫn yêu cậu".
"C à, tớ lại trở về như ngày xưa rồi. Tớ không trang điểm nữa. Không mặc váy nữa. Cũng chẳng muốn đi dép cao gót. Tớ thích tớ của ngày xưa. Vì tớ yêu cậu".
"C à, tớ sắp kết hôn với một người đàn ông, hơn tớ 16 tuổi. Bố tớ, mẹ cậu và cả K nữa đều không đồng ý. Nhưng họ không thể phản đối tớ. Không ai cả, ngoài cậu. Nếu sau này tớ không hạnh phúc, mà tớ biết là tớ sẽ không hạnh phúc đâu, tất cả là lỗi của cậu. Tớ đang trả thù cậu đấy C ạ".
Tôi nhìn mình trong gương, trông tôi như một con búp bê dị hợm, một con vịt xấu xí khoác lên người bộ cánh của thiên nga. Tôi muốn khóc mà không thể khóc được, hôm nay tôi làm cô dâu. C có về không? Nếu C không về thì sao? Có thật tôi sẽ kết hôn với người đàn ông không một chút yêu thương mà chỉ nhìn thôi tôi đã thấy sợ? Vì cái gì chứ? Người ta bảo tôi vì tiền, người ta nghĩ đơn giản quá. Thế thì bao nhiêu mới đủ cho tình yêu của tôi? C à về đi, tớ sợ lắm!
Từng giây từng phút trôi qua với tôi dài hơn thế kỉ. C vẫn chưa về. Phút thứ 3, C vẫn chưa về. Phút thứ 7, C vẫn chưa về. Phút thứ 15.