Tôi khóc đến mức không thể nói được gì chỉ có thể gật đầu theo từng lời nói của cậu.
Cuối cùng, cậu ấy xoay lưng kéo vali bước vào trong, bước đi xa tôi rồi...
- Tớ sẽ đợi cậu! - Tôi hét lớn.
Cậu ấy quay lại mỉm cười với tôi.
Năm năm sau.
Tôi chạy như bay ôm chặt cậu ấy, nước mắt lại rơi đầy mặt, chỉ khác là lần này là sự vỡ òa của hạnh phúc.
- Cậu lại không nghe lời à? Sao lại khóc thế này? - Cậu ấy khẽ cười, cốc đầu tôi một cái, rồi kéo tôi ra, hai tay cậu đặt lên vai tôi. - Để tớ nhìn coi... Chà cậu đẹp ra đấy!
Tôi bật cười.
- Cậu cũng thế còn gì? Đẹp trai hẳn ra. Qua bên đó da cậu còn trắng hơn cả da của tớ. Thật là gato quá!
- Vậy sao? - Cậu mỉm cười. - Tụi mình đi ăn gì đi. Hôm nay tớ đãi.
- Đúng là việt kiều có khác, phóng khoáng hơn hồi xưa nhiều. - Tôi vỗ vai cậu ấy cười lớn.
Chúng tôi kiếm một chỗ ăn cũ mà khi xưa thường hay đến để ăn. Cả buổi cậu ấy kể tôi nghe về cuộc sống bên đó của cậu. Còn tôi kể về những ngày tháng không có cậu tôi đã làm gì.
Cuối cùng chúng tôi đến quán trà sữa lúc xưa. Nụ cười trên môi tôi khẽ đông lại. Tôi quay sang nhìn cậu ấy, bất chợt tôi nhận ra cậu ấy cũng đang nhìn tôi.
Tôi quay đầu tránh ánh mắt của cậu. Cậu ấy cũng không nói gì, cầm tay tôi dẫn vào bên trong, rồi gọi hai ly trà sữa bánh flan, một ly không thạch thủy tinh.
Hóa ra cậu ấy vẫn còn nhớ.
- Tớ cứ tưởng cậu sẽ quên. - Tôi vu vơ đảo ánh mắt nhìn xung quanh quán trà sữa quen thuộc nhưng lại có vẻ xa lạ này. Từ khi cậu ấy đi, tôi chưa một lần nào quay lại quán nước này. - Hình như cô ấy không còn làm việc ở đây nữa.
Cậu ấy mỉm cười nắm chặt lấy bàn tay tôi.
- Cậu biết không? Ở bên Mỹ tớ đã nhận ra một điều, người luôn bên cạnh tớ mỗi khi tớ cần nhất ngoài cậu ra chẳng có ai cả. Cậu biết không? Tớ cũng đã nhận ra rằng người tớ không thể thiếu cũng chỉ có một mình cậu.
Tôi ngạc nhiên nhìn cậu rồi lại mỉm cười hạnh phúc...
Yurika
- End -
Hồ Chí Minh, ngày 14.05.2014.
Đôi lời của tác giả : Đây chính là ước mong của tôi bây giờ nhưng liệu tôi có thể đợi cậu ấy ngần ấy năm để cậu ấy nhận ra hay không? Hoặc lẽ như, bên cạnh cậu ấy không chỉ có một người "tôi" như vậy mà cậu ấy lại chỉ có một. Vậy tôi sẽ nên từ bỏ chăng?
Vì tôi không thân thiết với cậu ấy cho nên tôi luôn ghen tỵ với những người bên cạnh cậu ấy... Mặc dù là chung một lớp nhưng tôi cảm thấy cậu ấy quá xa tôi... Tôi với mãi cũng không tới.
Từ đầu đến cuối chỉ có mình tôi ngộ nhận.
Vì thế cho nên tôi mới viết ra một viễn cảnh hạnh phúc như vậy, ít ra là ở đây!