Lục lọi cái mớ hỗn độn tạp nham trong óc nó, tất cả những vui buồn của nó đều do anh tạo nên, vậy mà nó lại đòi chia tay trong khi công việc của anh bộn bề, vẫn không quên dành nhiều yêu thương cho nó, nó thấy mình ích kỉ.
Ngày thứ bảy sau khi chia tay.
- Anh ơi.
- Sao nào?
- Em đang ở dưới nhà anh.
Anh vội vã chạy ra mở cổng,như sợ đợi lâu chút nữa thì nó sẽ biến mất mãi mãi.
Nó đứng đó, mắt mũi đỏ tưng bừng.
Vừa thấy anh, nó chợt òa khóc.
Anh bối rối ôm nó vào lòng:
- Sao thế này?
Ai bắt nạt em?
- Anh ơi ...! – Nó mếu máo – Em xin lỗi, em sai rồi ... Huuuuhhu.
Anh phì cười, xoa đầu nó:
- Ừ ừ.. biết rồi ... nín đi không hàng xóm người ta lại tưởng anh đánh em bây giờ ...
Nằm gọn trong lòng anh, ấm áp. Nó thủ thỉ:
- Chồng ơi!
- Hả?
- Hát cho em nghe điiiiiiiiiiiiii...
- Bài gì nào?
- Yêu lại từ đầu.
- Nhưng anh hát không hay.
Anh hát không hay, chả hay tí nào luôn mà nó vẫn cười toe.
Nó cắt ngang lời anh hát.
- Anh! Em xin lỗi.
- Vì gì nào?
- Vì em yêu anh.
- Vẫn yêu chứ.
- Dạ vẫn.
- Thì về bên anh đi.
- Dạ vâng.
- Không đi lang thang như mèo hoang nữa nhé.
Anh cho uống sữa là phải uống hết. Anh hát thì phải bịt lỗ tai vào mà ngủ nghe chưa...
Nó xị mặt:
- Ứ ...Anh lườm yêu, bắt chước điệu bộ của nó:
- Này ...! Thế bây giờ..chơi hay nghỉ?
Nó lè lưỡi tinh nghịch.
Lát sau:
- Hì hì. Anh này ...
- Sao nữa?
- Anh vẫn yêu em chứ ?
- Biết rồi còn hỏi ...
- Không! Anh nói cơ... *ôm*