(Admin - "Tháng năm không ở lại")
Cho đến bây giờ tôi vẫn nghĩ, đó là câu tỏ tình dễ thương nhất mà tôi từng nghe.
***
I. TÔI VÀ NƠI XA LẠ
Mika kéo cửa, chạy ập sang phòng tôi. Cô nàng vừa chải chải mái tóc dày cộm vừa hỏi:
- Cậu không đi xem show của Arashi hả?
Tôi cười, quẳng cho cô nàng cái kẹp tóc được nhờ mua rồi lại tiếp tục quay vào bàn học. Mika không nói gì, giắt vội cái kẹp lên mái tóc dày rồi quay vài vòng trước gương. Trông cô nàng đẹp như một nàng tiên nào đó trong truyện cổ tích. Một nàng tiên nào đó có mái tóc dày cộm. Và tôi xin thề, nếu là con trai thì tôi đã thích cô nàng lâu lắm rồi. Mika lượn qua lượn lại trước mặt tôi vài vòng nữa rồi mới chịu tạm biệt và đi xuống sảnh ăn. Hình như mọi người trong kí túc xá đều đi xuống sảnh ăn hết rồi. Chỉ còn tôi một mình trong phòng cùng vài cơn gió lâu lâu lại lượn lờ qua khung cửa sổ. Tôi không có hứng thú với những gì liên quan đến thần tượng hay đại loại như vậy. Tôi chẳng thể nào hiểu nổi tại sao mọi người có thể chen chúc nhau trước cái màn hình bé tí hin ở sảnh ăn chỉ để nhìn thấy mặt mũi vài con người mà ngày nào họ cũng xuất hiện nhan nhản trên báo.
Tôi chăm chú viết bài luận để ngày mai nộp cho giáo sư John. Giáo sư của chúng tôi hình như càng ngày càng khó tính, tỉ lệ thuận với độ khó và độ nhiều bài tập thầy giao. Những chồng bài tập ngày càng cao khiến tôi như đang bước vào một guồng quay không thể nào ngơi nghỉ. Đôi lúc được ngả lưng ra sau băng ghế thư viện dài tít tắp, tôi chợt suy nghĩ và tự hỏi không biết mình đã, đang và sẽ làm gì ở nơi này. Cái nơi mà trình độ học vấn được đẩy lên hàng đầu.
Và từ rất lâu rồi, tôi đã không nghĩ đến việc sẽ trả lời câu hỏi đó. Ít nhất là từ lúc ba mẹ tôi li dị. Cũng có thể là từ lúc ba quyết định đưa tôi đi du học mà không cần hỏi ý kiến từ tôi. Hoặc có thể là lúc ba để tôi bơ vơ giữa thành phố Beppu xa lạ và về nước để tái hôn. Những điều đó đã xảy ra cách đây thật lâu, lâu lắm rồi. Có lẽ là đủ để tôi không còn cảm thấy tổn thương mỗi khi nghĩ về. Và từng ấy thời gian cũng đủ để tôi trở thành một người chai lì, cứ mênh mang và chẳng quan tâm đến việc mình sẽ làm gì, đi về đâu. Tôi cứ sống cuộc sống của một sinh viên bình thường và chẳng quan tâm gì thêm.
Những ngày đầu sang Nhật, tôi đã vô cùng hoang mang về một miền đất xa lạ. Điều đó giống như bạn đã bị đẩy ra khỏi cuộc sống của mình và phải sống cuộc đời của một người khác vậy. Lạc lõng và không biết phải làm gì. Và thật sự tôi đã rất may mắn khi gặp được Mika. Cô bạn được xếp chung phòng kí túc xá với tôi. Vì tôi sang đây theo chương trình của du học sinh tiếng Anh còn Mika lại là học sinh hệ tiếng Nhật nên việc giao tiếp của chúng tôi khá khó khăn. Nhưng có hề gì. Cô bạn rất thân thiện và nhanh chóng giúp tôi làm quen được với môi trường lạ lẫm.
II. CHÀNG TRAI MÙA XUÂN
Chuông cuối tiết vang lên, tôi ngáp một tiếng rõ to. Trời mùa này thật dễ khiến người ta buồn ngủ, khi mà hơi thở cũng có thể ngưng đọng nơi kẽ tay. Cả lớp đứng dậy chào giáo sư John rồi nhanh chóng ùa ra khỏi lớp. Tôi thì không vội như họ. Tôi vẫn từ từ nhấm nháp cái cảm giác được ở lại một mình trong lớp học mặc cho Mika đứng ngoài cửa hối thúc. Tôi nói vọng ra ngoài:
- Hôm nay tớ có hẹn với Hiro. Cậu về phòng trước đi.
Mika nhíu mày. Hai khóe miệng của cô chu lại. Tôi dám cá là bất cứ chàng trai nào thấy khóe miệng ấy cũng sẽ đổ ngang đổ đốn ra thôi. Tôi chấp tay, mỉm cười cầu hòa khi vừa thấy khuôn mặt giận dỗi của Mika. Cô nàng không nói gì, phe phẩy tà váy và đi về phía sảnh ăn. Tôi chợt nhớ ra điều gì, liền thò đầu ra cửa, gọi với theo Mika.
- Khỏi để phần ăn cho tớ luôn nhé!
Tôi thu dọn sách vở, chạy dọc theo hành lang khu A, vòng ra sau trường. Vừa ra thấu sân sau, tôi đã thấy Hiro đứng đấy. Dáng người cậu cao dong dỏng. Mái tóc cậu phấp phới bay trong gió. Hẳn là cậu đã đứng chờ tôi khá lâu vì lớp đăc biệt kết thúc trước lớp tôi đến 15 phút cơ mà. Tôi tiến lại gần. Viền mắt Hiro nhắm tịt lại để lộ hai hàng mi mỏng và dài. Vì cậu đang nhắm mắt thế nên tôi biết chắc là cậu không hay tôi đến. Tôi tiến lại gần, hù cậu một tiếng rồi cười sặc sụa khi cảm nhận được cái giật mình khe khẽ của Hiro. Hiro nhíu mày, lắc lắc cái đầu ra chiều không thích cái cách tôi hù cậu. Tôi lè lưỡi rồi hai đứa cùng cười.
Hiro là một cậu bạn đặc biệt. Cậu bị mất khả năng nghe từ hồi còn nhỏ nên được xếp vào lớp dành cho học sinh khiếm thính của trường. Tôi quen Hiro một cách tình cờ khi vô tình nhìn thấy cậu đang vẽ trên sân thượng vào một buổi sáng đầu xuân năm ngoái. Tôi đã ấn tượng với đôi mắt đăm chiêu hiếm gặp của cậu, tưởng chừng như cả thế giới có thể bị cậu nuốt chửng. Cậu im lặng như mọi thứ không hề tồn tại
Tôi chợt thấy mình và Hiro có điểm gì đấy quen thuộc một cách kì lạ. Chúng tôi như hai con người của một thế giới khác, một thế giới im lặng và chỉ có đường thẳng. Nhưng Hiro khác tôi. Qua cách cậu nhìn, cách cậu cầm bút, tôi biết cậu yêu vẽ và vẽ chính là cuộc sống của cậu. Còn tôi thì khác, tôi chẳng có mục tiêu sống, tôi chẳng có sở thích và chẳng thứ gì làm cho tôi thực sự hứng thú. Tôi chỉ như một con rùa chậm rì với cái vỏ bọc của mình, cứ đi và chẳng quan tâm điều gì khác.
Chính điều đó đã kéo bước chân của tôi về phía cậu. Nhìn từ một góc độ nghiêng, Hiro có vẻ đẹp của một chàng lãng tử và mãi cho đến bây giờ, tôi vẫn không sao giải thích được cho cảm xúc kì lạ ấy. Tôi bước tới cậu một cách lộ liễu và thật ngạc nhiên khi cậu vẫn im lặng với bức vẽ của mình. Tưởng chừng như chẳng có gì thay đổi được Hiro. Khi chỉ còn cách hai bước chân, tôi lên tiếng "Hello". Hiro vẫn giữ nguyên dáng vẻ trầm tĩnh như ban đầu và điều đó khiến tôi bực mình. Lúc định bỏ đi, một cánh tay ấm nóng chạm khẽ vào vai khiến tôi giật mình. Hóa ra đến lúc bỏ đi, Hiro mới nhìn thấy tôi vì tai cậu không thể nghe. Chúng tôi quen nhau từ đó.
Lúc mới quen, việc giao tiếp với Hiro quả thật rất khó khăn. Tôi chỉ có thể dùng vốn tiếng Nhật ít ỏi của mình, viết lên giấy vài câu cụt lủn rồi đưa cho Hiro đọc. Dần dà, tôi nhận ra việc học ngôn ngữ của người khiếm thính không khó khăn như tôi nghĩ. Chỉ cần tôi yêu thích và thực sự muốn hiểu thì mọi việc vốn không có rào cản. Và những câu chuyện giữa tôi cùng Hiro ngày càng dài ra. Mọi thứ vượt qua khỏi những câu xã giao thông thường. Chúng tôi bắt đầu nói về sở thích và cuộc sống của nhau.
Hiro thích vẽ. Cậu thích vẽ lại tất cả những gì cậu thấy được. Những bức vẽ của Hiro mang đầy âm thanh của cuộc sống.