Anh cầm khẽ tay tôi trên con phố đông người. Những cặp gia đình đi cùng nhau trong ngày lễ Trung thu rực rỡ.
Con bé nhìn như có mối thâm thù với tôi.
- Con không thích bố cầm tay cô ta.
Nó nói nhanh và dứt khoát.
- Con hư vậy! Cô ấy rất yêu thương bố con mình.
Anh đưa lời khuyên nhủ con bé. Tôi lặng im trước cuộc đối thoại của hai cha con anh. Trong mọi tranh luận với con bé, tôi đều im lặng như thế. Tôi thương bé Hào như thương tuổi thơ thiếu hụt của mình. Để rồi ngày người đàn bà kia trở về thỏa mãn sự mong đợi của nó.
Người phụ nữ đã đến gặp tôi trước đó.
- Chị không xứng đáng với tình yêu của anh Tùng và bé Hào.
Tôi thốt lên trong mạnh mẽ với lời khẳng định dao búa.
- Đúng! Tôi không xứng đáng. Nhưng tôi.... Tôi biết gặp chị và nói chuyện với chị là không phải. Tôi cảm ơn chị nhiều lắm vì tôi biết chị đã yêu thương Tùng và bé Hào như thế nào trong thời gian qua. Nhưng chị ơi? Hào cần tôi. Tôi cũng cần gia đình của mình.
Ánh mắt chị nhìn tôi đầy hối đáp và vội vàng nhưng lại rất tỉnh táo và tự nhiên. Tôi cảm nhận đôi mắt của chị sâu hoáy sau chiếc chán rộng và hơi nhô cao.
- Sao tôi phải buông hạnh phúc của mình cho chị? Tôi cũng cần anh Tùng và cũng yêu bé Hào. Tôi sẽ làm một người mẹ tốt.
Tôi làm sao có thể làm tốt một người mẹ của bé Hào, tôi có thể cho con bé được cảm giác của một gia đình hay chỉ là những mảnh vỡ cố ghép lại khập khễnh, chênh vênh. Tôi biết, chẳng có ai có thể yêu con bằng chính mẹ đẻ của nó.
- Nhưng... Chị đã làm mẹ chưa? Bé Hào cần tôi.
Câu nói của người đàn bà ấy rên xiết trong lòng tôi tê điếng. Làm mẹ - nỗi khát khao của bao người phụ nữ trong đó có tôi.
"Bé Hào cần chị? Chị có chắc anh Tùng cũng cần chị không?". Tôi nghĩ nhưng không nói. Tôi cũng không biết chắc anh thực sự có cần chị nữa không. Nhưng tôi biết anh yêu tôi và cũng từng yêu người đàn bà này như yêu tôi vậy.
Tôi ra về, bỏ lại người đàn bà bé nhỏ, gầy gò bên li kem vẫn còn tan chảy.
***
Tôi quyết định chia tay anh, lấy cớ để hai cha con anh ghét tôi.
Tôi không biết mình có phải là người tốt bụng hay rộng lượng. Tình yêu làm gì có chỗ cho sự rộng lượng, bao dung. Tôi bỏ anh không phải vì anh, vì chị ta hay bé Hào mà vì tôi. Tôi không muốn mình sẽ sống dằn vặt trong những ngày tháng sau này, khi tôi không tự tin để trở thành vợ, thành mẹ và xoa dịu những vết thương trong lòng hai con tim bé nhỏ kia đang từng ngày rạn vỡ. Tình yêu của chúng tôi có chướng ngại quá lớn, khi tôi biết anh vẫn còn giữ chiếc nhẫn trong ngăn tủ.
Từ khi yêu tôi, anh không đeo nhẫn nhưng vẫn cất nó cẩn thận. Chút say nắng của tôi có đủ với tình yêu 7 năm và Bé Hào - kết tinh tình yêu của hai người. Khi người phụ nữ đó cũng có lí do lầm lỡ để ra đi và lí do chính đáng để trở về. Và khi tình yêu của tôi dành cho anh bắt đầu bằng một sự thương hại, kết thúc cũng chỉ là thương hại. Tôi hiểu, vì ai cũng có những phút lạc lòng và lầm lỗi. Với bé Hào, mất bố hay xa mẹ đều là điều tàn nhẫn.
Anh giận tôi, tôi đi, trốn chạy anh.
- Em đi đâu? Chúng ta nói chuyện một chút.
Anh ra lệnh cho tôi. Mệnh lệnh của một sĩ quan nhân dân: vừa nghiêm nghị, vừa quyết đoán và đầy thách thức. Tôi có thể thách thức với những người đàn ông khác trừ anh ra. Anh – người có đôi mắt kì dị nhất. Tôi nhận ra một đôi mắt có đầy những giằng co và sóng gió trập trùng.
Tôi theo bước chân anh. Anh đi nhanh, tìm chỗ và chọn nước uống cho tôi. Chúng tôi nhìn nhau, chẳng ai nói gì. Hơn 1 tháng, tôi chưa gặp anh. Anh có vẻ gầy hơn và đôi mắt vẫn cứ buồn.
- Anh cất lời: Em không có gì muốn nói với anh sao?
Tôi vẫn không nói:
- Em không còn yêu anh nữa đúng không?
Câu hỏi của anh chỉ làm tôi chìm trong sự im lặng. Tôi thực sự không biết nói gì kể cả lời xin lỗi. Tôi cũng nghĩ mình không có lỗi.
Tôi buông lời hỏi anh: Anh vẫn tốt chứ?
- Chỉ thế thôi sao? Em nghĩ anh tốt không? Khi em đi và nói với anh có người khác. Em vô trách nhiệm vậy sao?
Anh hỏi tôi về trách nhiệm. Tôi chẳng biết mình phải có trách nhiệm gì với anh. Tôi lại im lặng trong chuỗi âm thanh liên hồi với những ánh nhìn xa thẳm mà tôi không nhìn anh dù chỉ một lần. Sự im lặng của tôi giết chết nỗi đợi chờ và lòng tự trọng của anh.
Tôi vẫn im lặng
- Im lặng là gì? Em đang thừa nhận anh chàng tại quán nước hôm trước là bồ mới của em sao? Em nói gì đi chứ? Em đang thách đố anh đó à?
Đôi mắt cương trực của anh lại xé nát tim tôi
- Anh nói đúng rồi! Em không còn gì giải thích nữa...
- Em...
Tôi bảo với anh, tôi không chịu đựng nổi việc yêu anh và nuôi bé Hào. Tôi có người khác rồi. Anh tát tôi rồi quay lưng đi không nói, không giải thích.
Nước mắt tôi chảy ghê gớm, cũng dài cũng mặn và đắng chát như ngày ra mắt mẹ chồng anh cà phê bảo tôi: Tau bảo nó phải lấy vợ gần, lấy con bé công chức y tá kia kìa. Cứ thích mấy đứa đâu đâu.
Thế đấy! Tôi khóc và chỉ khóc thôi. Tôi không trách anh, chỉ đau đớn như ai vừa cắt miếng thịt của tôi lìa khỏi cơ thể mình. Cứ thấy rỉ rích chảy máu và tê điếng.
***
Khi con gái lớn, người mà nó đến gần là bố. Nhưng tôi không có cái quyền đó. Tôi đi tìm người đàn ông nào thuộc về tôi. Nhưng tôi tìm kiếm và không thấy.
Tôi vẫn không bỏ thói quen uống cà phê mỗi sáng. Nhưng tôi chỉ hay uống cà phê một mình. Tôi những tưởng tìm một người đàn ông yêu cà phê. Chàng sẽ tự tay pha và cùng nhâm nhi với tôi li cà phê mỗi sáng. Nhưng không? Người đàn ông yêu cà phê thì thích tôi pha cà phê cho anh ta (nghĩa là phục tùng anh ta), người yêu thơ thì lại thích thơ hơn là yêu người làm thơ.
Tôi vẫn đợi trong sự cô đơn và nhớ anh – những mối tình của tôi bên li cà phê đắng ngắt, chẳng còn bốc khói. Tôi đi qua bao chàng trai ngọt và cũng đắng, nóng rồi cũng nguội như li cà phê mang ra để quá giờ.