(Admin - Tham gia viết bài cho tuyển tập truyện ngắn "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ")
Đặt chìa khóa lên bàn nước dưới tờ giấy nhỏ, Anh nhìn lại tấm sec 200 triệu, ý định ban đầu khi đến đây để đổi lấy sự thanh thản...
Viết cho những người bạn độc thân, lại độc thân, bước chênh vênh một mình vì trót mạnh mẽ và tỉnh táo...
***
Mỉm cười mơ màng, Cô dụi mắt, tiếng Pip báo tin nhắn từ điện thoại của Anh, Cô với tay lấy mở xem, Oh, đặt pass là, là gì nhỉ. Cô nhấn thử ngày sinh của mình vào, không được rồi, ngày sinh của Anh, cũng không được. Lạ thật. Anh đang tắm.
- Anh có tin nhắn và gọi nhỡ này, đặt pass làm gì, phiền quá.
Anh ló mặt ướt sũng ra, cáu kỉnh cầm lấy điện thoại.
Anh mới đặt mật khẩu cho điện thoại à, lần trước Cô dùng máy Anh có thấy để đâu, mới hai hôm trước Cô còn nhắn tin hộ Anh theo lời Anh đọc vì Anh rất ghét những thao tác bấm bấm phiền nhiễu này mà. Cô bắt đầu tò mò rồi tự chấn an mình "Hay Anh đặt pass để tránh ai đó cũng tò mò như Cô đọc được những tin nhắn nóng bỏng giữa hai người?"
Anh bước ra khỏi phòng tắm, Cô nhẹ nhàng hỏi:
- Em làm đồ ăn sang nhé.
- Không cần đâu.
Lại áp dụng chiến thuật lặng lẽ là mặc kệ Anh vậy, Cô mở tủ chọn quần áo chuẩn bị đi làm, trong khi Anh xách cặp máy tính bước ra cửa dáng vội vàng, quên cả chào Cô.
Ngày làm việc trôi qua nhanh chóng, Cô không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Anh cả, sao thế nhỉ?
- Hôm nay Anh có qua không? Em đi ăn tốt với bạn, chắc về muộn.
- Không, Em đi chơi đi, Anh về nhà.
Có điều gì đó xa cách vẫn còn trong buổi sáng nay sau khi Cô đưa điện thoại cho Anh. Cô uể oải gọi điện cho Thúy – Cô bạn độc thân để giao lưu buổi tối.
- Ở đâu, Thúy hỏi.
- Qua nhà tao được không?
- Mày tu một mình đi.
Cô dập máy chẳng nói thêm gì nữa, chắc cô bạn mới có hẹn hò bỏ rơi Cô đây, Cô cười hay là nàng ta dỗi nhỉ, cả nửa tháng nay Anh ở với Cô, Cô có thàm quan tâm, gọi điện cho Thúy lần nào đâu, Chắc là giận rồi, nhưng hôm nay tâm trạng chán nản Cô cũng không muốn tự kỷ một mình ở nhà cho qua ngày.
Đang nằm dài trên sofa đọc truyện và ăn vặt, kính koong, chuông cửa kêu. Ai nhỉ, Anh bảo không đến mà, cũng muộn phết rồi còn gì.
Thúy mặc bộ váy in hoa hồng màu đỏ đen thu hút đứng ở cửa.
- Mày sợ tao làm sao à.
- Uh, thấy hơi lạ, nhưng không muốn tiếp thì về đây, nhìn thấy là yên tâm rồi.
Cô mở cửa cho Thúy vào nhà, Thúy là cô bạn học cùng cấp 3 với Cô, thời đi học cho đến tuổi yêu đương trên giảng đường thì Cô cũng chẳng thân Thúy lắm, nhưng đến lúc vào đội tuyển ê sắc thì cũng phát hiện ra giống nhau khối thứ quái đản, giả dụ như ngày hôm nay, không nói gì nhưng Thúy hiểu được tâm trạng của Cô, ít ra cũng có người ghé qua để giảm bớt cơ hội mắc bệnh tự kỷ của người độc thân xuống ngưỡng an toàn.
- Sao rồi, Chàng đi công tác à?
- Không, nhưng chắc chán tao rồi.
- Xì, thế thì lại làm quý cô độc thân kiêu hãnh đi vậy.
Bạn trai cuối cùng của Thúy kém 4 tuổi gì đó, lần đó tưởng chừng được bữa tạm biệt phi đội gà già rồi nhưng có lẽ hội chứng sợ kết hôn quá nặng, giờ thì Thúy lại lấy lại sự sắc sảo vốn có và Cô sắp nghe một màn phỏng vấn về Anh kèm những nhận xét khó nghe đây.
- Chàng độc thân của mày là hiếm đấy.
- Hiếm vì bị bỏ sót lại cho tao à?
- Uh hừm, Sao vẻ ngoài mày không xinh đẹp như tâm hồn nhạy cảm của mày nhỉ?
Ặc, sự tử tế đối với việc Cô không lèo nhèo trách móc khi bị bỏ rơi buổi chiều đây.
- Tao không xinh phát cuồng nhưng không đáng để phải xấu hổ đâu.
- Bi kịch rồi nàng ạ, Thúy giật giật tóc, đã làng nhàng mà chẳng chịu yên phận.
- Mày khác gì tao chứ, có về đích nổi đâu.
- Kết hôn á, chẳng phải sống thế này khỏe hơn sao? Mày muốn à, Mày yêu hắn thật đấy à?
- Đã bao giờ mày thấy tao cho ai qua cửa nhà tao chưa?
- Hắn có biết thế không?
- Biết làm gì, Anh ấy và tao đều không phải là người của gia đình.
- Thế lần đầu tiên, không có vết tích gì à.
- Có nhưng tao bảo là do tao đến tháng.
- Khốn kiếp, Thế hắn muốn gì, hàng ngày về đây, mày lao về phục vụ từ chiều, tao không được ăn cỗ mà cũng bị bỏ rơi dài dài rồi này. Mày điên rồi.
- Chắc Anh ấy nghĩ với ai tao cũng thế. Cứ ở bên nhau được lúc nào thì ở. Sáng nay tao thấy Anh ấy có vẻ cáu kỉnh với một tin nhắn.
- Mày tò mò và ghen như một mụ vợ già ấy.
- Không hẳn, mấy hôm trước Anh có đặt pass điện thoại đâu, tao hỏi pass nếu không nói thì thôi sao phải khó chịu thế...
- Hay có ai khác rồi.
- Có chúa mà biết được.
Cô và Anh quen nhau lâu rồi, tình yêu sinh viên vô tư lự rồi tình đầu vỡ mộng chia tay, Anh đi xa Hà Nội, Anh làm gì, gặp ai Cô không biết, thỉnh thoảng Anh về Hà Nội, Cô gặp Anh trên phố chung ngang qua nhà. Cô không yêu ai thực sự mặn mà bởi Anh vẫn luẩn quẩn đâu đó trong lòng, làm sao ai chấp nhận được khi tâm tư Cô dành cho người khác chứ. Mười hai năm qua Anh dường như mải mê chinh chiến và yêu đương đã mệt mỏi, chợt nhận ra nơi góc phố, khu tập thể cũ Cô vẫn ở đó... một mình.
- Mày định thế nào, có tấn công hạ gục không? - Tiếng Thúy cắt dòng suy nghĩ.
- Không, nếu để lấy chồng, bao nhiêu năm qua nhiều người còn tốt hơn nhiều.
- Nhưng thế này thì có khác gì mày bị lợi dụng, đáng thương lắm!
- Mày hiểu vấn đề rồi đấy, tao yêu Anh ấy, nhưng Anh ấy không tin, không thương đủ để có sự ràng buộc, Tao đã chẳng giữ được sự tự trọng với Anh ấy, đến bản thân còn chán mình nữa là người khác.
...
Anh đến vào một chiều thứ bảy ảm đạm, tay cầm bó hoa cúc xanh đủ giản dị và chân thành.
- Hay quá, em ở nhà, không thì cái này (tay cầm hoa chìa về phía Cô) thành vô duyên mất.
- Anh về rồi à? - Cô ngạc nhiên với chính mình vì sự thân mật như chưa từng xa cách trong cái ngữ điệu ấy.
- Anh vào nhà được không? Hay em chuẩn bị có hẹn đi đâu, thứ 7 mà.
Cô mỉm cười, bẽn lẽn hơn bình thường (Sao vậy nhỉ): - Anh vào đi, Anh rảnh em cho đi cùng?
Cô pha trà táo, dạo này cái gì Cô cũng chọn mùi táo xanh thanh thoát, khác với ngày xưa bên anh Cô thích mùi hoa cực đậm, nồng nàn.
- Em không thay đổi gì nhỉ.
- Anh béo lên nhiều quá, mất dáng thư sinh rồi.
- Uh, 80kg đấy, Anh chuyển về Hà Nội làm việc rồi.
Cô bật cười, Anh quay lại khá ngạc nhiên vì không hiểu điều Anh vừa nói có gì đáng cười, hay vui mừng đến thế. Cô nhìn Anh, sơ mi trắng, quần thẳng ly, Anh thường chỉn chu với công việc còn khá thiếu thẩm mỹ lúc đi chơi.
- Thế ra Anh đang xây dựng hậu phương ngày trở về à?
- À, Anh thoáng ngỡ ngàng vì không ngờ bị hỏi thế, và chợt nhận ra Cô vẫn leo lẻo như ngày xưa.
...
***
Reng, reng...
Điện thoại của Anh, muộn quá rồi còn gì?
- Em ngủ chưa?
- Rồi ạ.
- Ngủ vẫn nói được à?
- Em ngủ mơ đấy.
- Mơ gì, có thấy Anh không?
- Có.
- Thấy làm sao?
- Cầm tay em và em mặc chiếc váy trắng bồng bềnh...
Yên lặng. yên lặng.