(Admin - "Ai cũng có một chuyện tình để nhớ") - Những giọt mưa đầu mùa bắt đầu rơi mang theo mùi hơi đất ngai ngái của xứ sở phố núi thơ mộng. Gió nhẹ đưa những bông hoa dã quỳ kiêu ngạo. Tôi ngắm nhìn khoảng không gian vắng lặng. Có lẽ người ta nói đúng: chẳng có nơi đâu bao dung bằng nơi chôn rau cắt rốn. Tôi muốn trốn tránh hết tất cả, bỏ lại bụi đường, sự bon chen của cái cuộc sống tấp nập để chạy về bên mẹ. Tìm lại cảm giác bình yên sâu thẳm nơi chốn thành thị sa hoa màu mè sặc sỡ.
***
Con bạn thân trố mắt nhìn tôi như kiểu người vừa rớt từ hành tinh khác xuống khi nghe tôi nói sẽ về quê, cụ thể là Gia Lai đầy bụi đỏ.
- Mày điên à con kia người ta mong như mày không được. Nơi đây không thiếu thốn một thứ gì, công việc ổn định. Tiền tiêu dư thừa, người yêu nhiều người khao khát. Hâm quá đi!
Nhưng Nhật thì khác anh luôn tôn trọng quyết định của tôi:
- Con người em phù hợp với những nơi đó. Chắc em sinh ra là dành cho Gia Lai rồi.
***
Tôi là một đứa con gái cũng có thể là dịu dàng một chút nếu không muốn nói thẳng thừng là quá thô bạo. Tôi gặp Nhật trong tiệc sinh nhật của bạn tôi. Nhật hiền lành, nụ cười duyên duyên cùng chiếc răng khểnh có thể nói là chết người ấy, nhưng nó đã không có ấn tượng ban đầu với tôi. Con trai gì mồm cứ toe toét cười nham nhở. Chỉ tiêu của tôi là cao, đẹp tra,i lạnh lùng. Nhật đẹp trai thật đấy, cao có đấy nhưng lạnh lùng thì chẳng có chút gram nào. Lại còn nhìn nó bằng ánh mắt rất chi là muốn ăn tươi nuốt sống nó chứ. Hứ ghét rồi đấy.
- Chào bạn! Mình làm quen được không?
Nhật bước đến từ khi nào bên tôi trong khi tôi còn mãi nói chuyện với mấy đứa bạn. Nhìn Nhật bằng ánh mắt lạnh lùng tôi kiêu kì lườm anh một cái:
- Xì không thích!
Rồi cầm tay con bạn đi chỗ khác đứng để lại một nụ cười cùng khuôn mặt ngây ngô không cảm xúc. Con bạn tôi nhìn tôi đầy căm phẫn:
- Mày chảnh nó vừa vừa thôi chứ, đẹp trai làm quen mà nói chuyện cụt hứng thế à.
- Tao thích, mày đúng là đồ mê trai!
Nhìn con bạn đơ như không còn mạch máu lưu thông mà mắc cười kinh khủng , Tôi tiếp tục vui chơi cùng mấy đứa bạn để mặc nó tức giận đùng đùng không giải quyết được.
...
Tối đang nằm chơi với mấy đứa chiếc dế yêu của tôi có tin nhắn rung bần bật.
- Chào cô gái kiêu ngạo!
Tôi chưa kịp trả lời câu hỏi khi trong đầu đang bâng quơ không biết cái gì đang xảy ra thì dế yêu lại rung lên.
- Này sao lạnh lùng vậy?
Nghĩ cũng tội nhưng thôi cũng kệ. Tôi tắt máy không thương tiếc. Kệ cho bên kia tức cho vui. Ai bảo kêu tôi là kiêu ngạo.
Sau bao ngày mong chờ từ khi nhận giấy báo nhập học rồi cùng hồi hộp nhận lớp. Tình trạng mồm chữ A mắt chữ O khi Nhật bước vào lớp. nụ cười tỏa nắng của Nhật làm sáng cả một lớp mê trai của tôi. Nhật nhìn thấy tôi liền nháy mắt cười. Vừa đi qua tôi nhật buông lời như hả dạ với câu nói mình đang thốt ra: Chào cô gái kiêu ngạo. Ôi chắc chết quá >.<
- Ôi anh ấy nhìn hiền vậy.
- Nụ cười duyên chưa kìa.
- Đẹp trai quá nhỉ!!!
- Ôi dào ôi, có gì đâu mà đẹp.
Tôi vừa dứt lời thì đám mê trai của lớp tôi quay xuống nhìn tôi với đôi mắt phải nói là cực kì căm phẫn. Ôi im lặng là cách tốt nhất để sóng yên biển lặng trong khoảng khắc này.
***
Cứ tưởng chừng như mọi thứ đau khổ nhất đã gieo rắc cho tôi khi mà bao nhiêu khó khăn đổ vào đầu một cách choáng váng. Thế nhưng mọi sóng gió không làm được gì tôi từ khi sự quan tâm của Nhật luôn theo sát tôi từng ngày. Và cảm nhận ra tôi đã cảm nắng anh chàng răng khểnh này một cách điếu đổ và không thể vục dậy. Tôi và Nhật chính thức đến với nhau với tư cách là hai người yêu nhau vào cái năm mà chúng tôi sắp ra trường để cùng nhau bước đến thử thách của cái cuộc sống này ban tặng.
Thế rồi những năm tháng của tuổi sinh viên cũng trôi qua một cách nhanh chóng khi tôi và Nhật chính thức được nhận việc gõ đầu trẻ. Nhật và tôi 2 con người cùng đam mê nhiệt huyêt về bản làng mang cái chữ cho những em nhỏ không có điều kiện học tập tốt. Thế rồi Nhật bị điều về Lai Châu giảng dạy một năm cái nơi xứ lạnh bao trùm. Còn tôi xin được về gia lai nơi cất tiếng khóc chào đời.
Ngày nào anh cũng gọi những cuộc điện thoại mang màu hồng của yêu thương và nỗi nhớ. Anh kể về những con người ở đây, nơi cuộc sống yên ả. Tiếng trẻ con nô đùa hòa với giọng nói cả Nhật có lẽ là thứ âm thanh bình yên khó tìm thấy giữa xã hội ngày càng xô bồ tấp nập. Để rồi những câu hứa hẹn đến một mùa dài yêu thương bên nhau sắp đến gần làm tôi thêm tin yêu vào người con trai mang nụ cười răng khểnh này gấp bội.
Mùa hoa dã quỳ nở rộ cũng là tháng Nhật trở về sau những tháng ngày yêu thương nối nhau dài vô tận. 2 ngày nữa thôi tôi sẽ ôm Nhật thật chặt để không bao giờ anh xa tôi nữa...
***
Đã 10h đêm, cái điện thoại của tôi rung lên mang theo mùi vị lạnh kéo về.
Rồi có nhiều người xầm xì nói cái gì đó, và tôi bất giác không nhận ra mình đang làm gì. Chiếc điện thoại tôi rơi xuống vang lên từng hồi dài dằng dặc vô cảm.
Nước lũ tràn về con suối hiền lành ngay cạnh chỗ Nhật dạy học. Lũ cuốn đi tất cả những gì mà có thể mang đi và 2 học trò của Nhật. Thế rồi con suối ấy đã cuốn cả Nhật khi anh đang ra sức cứu hai em nhỏ.
Ngoài kia khí lạnh đang tràn về, những bông hoa dã quỳ bắt đầu chớm nở. Ngày ấy Nhật nói: anh yêu dã quỳ sau vị trí của em. Nụ cười của anh sẽ mãi là hành trang tôi bước tiếp dù đời không như ta mơ. Người con trai răng khểnh tôi yêu.