***
Hai mươi hai tuổi hắn vắt lên vai mối tình thứ hai. Nàng là sinh viên năm nhất sau hắn hai khóa. Là hoa khôi của xóm trọ. Khuôn mặt nàng đẹp như vầng trăng đêm rằm. Không những vậy, chiếc răng khểnh duyên dáng của Nguyệt không biết đã quật ngã biết bao vì tinh tú vây quanh. Vậy mà cuối cùng Nguyệt lại chọn hắn, người con trai hiền lành chất phác, có làn da ngăm ngăm đen, đã từng đi qua một chuyện tình buồn và...nghèo xơ xác.
Nguyệt đẹp lắm, một vẻ đẹp thánh thiện, đẹp nhất trong những người con gái hắn đã từng gặp. Không những vậy nàng còn nấu ăn rất ngon. Hai đứa thường cùng nhau đi chợ sau những buổi tan trường. Rồi cùng nhau nấu những bữa cơm sinh viên đạm bạc mà ấm cúng vô cùng.
Hắn rất thích những buổi sáng được nghe tiếng gõ cửa quen thuộc của Nguyệt gọi dạy chạy bộ. Đưa tay lên lau những giọt mồ hôi lấm tấm vương trên trán mà nụ cười hai đứa rạng rỡ, thấy thêm yêu cuộc sống giản dị và đầy ý nghĩa này. Cũng trong khoảnh khắc dưới ánh hừng đông của buổi bình mình trên Hồ Tây, lần đầu tiên hắn biết và cảm nhận thế nào là vị ngọt nụ của hôn đầu đời. Nụ cười Nguyệt e ấp, hắn khẽ khàng ôm trọn nàng trong vòng tay, tự hứa với lòng sẽ là người chở che cho em đến hết cuộc đời. ..
Xóm trọ ngày cuối tuần về quê hết, chỉ còn em và hắn ở lại. Hắn lại lấy xe đạp lòng vòng trở em dạo chơi khắp phố phường Hà Nội. Và lần nào cũng vậy, khi hai đứa ngang qua đường Thanh Niên, hắn cũng dừng lại, táp vào ghế đá bên Hồ tình tự và... ngắm người ta đạp vịt...cũng vui. Tuy không có điều kiện để thưởng ngoạn những thú vui cần đến kinh tế nhưng mối tình nghèo của hắn và nàng ngày càng khăng khít hơn. Nàng không bao giờ đòi hỏi và luôn vui vẻ, bằng lòng với những gì mình đang có. Chính vì vậy hắn càng yêu và trân trọng nàng hơn.
***
- Anh Phong à, có một người bạn tặng em một món quà, anh cho em nhận nhé!.
- Món quà gì vậy? Mà ai tặng em?
- Một người bạn cùng quê anh à. Anh ấy muốn tặng em một chiếc điện thoại. – Nàng ngập ngừng.
- Anh đã gặp bạn em bao giờ chưa?
- Anh sắp gặp rồi, chiều nay anh ấy sẽ đến xóm trọ mình chơi.
- Sao tự nhiên lại tặng em điện thoại?
- Anh ấy là hàng xóm cạnh nhà em, anh ấy đi nước ngoài năm năm rồi mới về. Ngày anh còn ở Việt Nam hai anh em chơi với nhau rất thân. Nên lần này về anh ấy có mua quà cho em.
- Không được đâu – Hắn dứt khoát.
- Sao vậy, anh cho em nhận đi.
- Anh không muốn.
- Nhưng em thích mà...
Hắn không nói gì thêm. Giữa hai người bỗng nhiên có một khoảng lặng. Chiều hôm đó người bạn của Nguyệt qua chơi. Họ mang theo món quà như đã hứa với Nguyệt nhưng mà nàng không nhận. Tuy rằng không nhận nhưng hắn vẫn nhìn rõ vẻ luyến tiếc trên gương mặt người yêu.
Hắn xin đi làm thêm. Chạy bàn ở một quán ăn. Đêm muộn mới về. Điện phòng nàng vẫn sáng. Cô bạn chung phòng đã đi ngủ từ bao giờ. Nàng vẫn đợi. Dù liên tục hắn dặn nàng phải đi ngủ sớm, nhưng cũng chỉ khi nào gặp được hắn nàng mới yên tâm chốt cửa phòng vào ngủ.
Một buổi muộn đi làm về. Nàng ra đón. Bất chợt thấy trên tay nàng cầm chiếc điện thoại mới tinh. Hắn giật bắn người đưa tay ra chộp lấy:
- Ở đâu ra vậy?
Nàng cúi đầu thỏ thẻ:
- Em đã từ chối không nhận rồi, nhưng anh ấy... - Hắn cắt lời nàng:
- Em biết là anh vẫn đang đi làm thêm để góp tiền mua điện thoại cho em mà. Em không đợi được sao?
- Nhưng... - Nàng ngập ngừng. Hắn giơ tay đấm vào tường, cảm thấy mình bất lực. Nàng hoảng hốt:
- Đừng như vậy mà anh. Có gì ngày mai em sẽ trả lại anh ấy.
Tim hắn đau. Hình như có giọt nước mắt chảy ngược vào trong. Mấy hôm nữa là đến ngày hắn được lĩnh lương rồi. Cơ mà nhìn chiếc điện thoại trong tay nàng hắn biết, có khi phải làm thêm cả năm hắn mới đủ tiền mua cho nàng một chiếc điện thoại đẹp và xịn như thế. Bỗng nhiên, hắn thấy mình vô dụng và tổn thương ghê gớm... Bất giác, hắn ngước lên nhìn trời. Trăng đẹp nhưng ở xa quá. Mà xa như vậy thì chỉ có thể ngắm được thôi. ...
Hắn ra trường trở về quê nhà, chưa lấy được bằng nên xin đi làm công nhân ở khu công nghiệp gần nhà. Cũng vẫn là tranh thủ những ngày cuối tuần, hắn lái chiếc xe Dream chở bao niềm vui và ước mơ ra thăm người yêu. Vẫn xóm trọ xưa, vẫn người cũ nhưng dường như có một cái gì đó lạ lắm kể từ ngày Nguyệt nhận chiếc điện thoại từ trai lạ. Cách nói chuyện gượng gạo, gương mặt không mấy được vui khiến hắn cảm nhận được có điều gì đó bất ổn. Và một lần lên thăm không báo trước, Phong đã chứng kiến cảnh không bao giờ muốn thấy... Cuộc tình thứ hai tan tác như những xác pháo sau ngày vui ngắn ngủi, để lại nỗi đau dài....
***
Hai mươi lăm tuổi, cuộc tình thứ ba vắt ngang qua đời hắn. Giờ thì hắn làm trưởng ca sản xuất một doanh nghiệp nước ngoài. Nàng là công nhân của hắn, dáng người cao, nước da trắng hồng, gương mặt thanh tú. Để miêu tả về nàng hắn đã từng nhắn tin khoe với người bạn thân sau một thời gian hắn tạm ở ẩn, trách xa trốn tình trường đầy..