(Admin - "Rồi sẽ qua hết, phải không?")
***
Làng Linh ở sát bên một dòng sông. Dòng sông này cũng như muôn ngàn con sông khác có hai mùa nước, lúc đục đỏ như phù sa, lúc xanh trong màu thạch. Phía bên kia sông là thị xã nơi hàng ngày Linh học ở đó. Dạo trước có một chiếc cầu bắc qua sông nhưng bị một cơn bão hung hãn phá sập. Trong lúc chờ xây lại, mọi người phải đi đò để vào thì xã. Chỗ bến đò ngày xưa, giờ trở nên nhộn nhịp, nơi đó có một cây gạo cổ thụ cành lá xùm xuê. Mùa đông nó xơ xác, cằn cỗi, nhưng mùa xuân nó nhanh chóng nẩy lộc đâm chồi. Rồi nó nở những chùm hoa như những vệt lửa đỏ rực...Dần dần những vệt lửa ấy loang rộng làm cả tán cây đỏ chói lòa. Thỉnh thoảng co cơn gió lươt qua vô tình bứt những ngọn lửa ấy ném xuống tạo thành những ngọn lửa rải hồng cả dòng sông...Mãi bây giờ mới được đi đò, Linh mới thấy cây gạo nơi đây nên thơ quá, nhất là trong lúc này, khi mà ánh nắng xuân đã có phần hanh chang của chớm hạ.
Linh có thòi quen rất thích ngắm cảnh để mà mộng mơ. Hồi trước, khi còn cây cầu, Linh hay ngắm những con thuyền có cành buồm nâu bàng bạc cấp chới dưới hạ lưu, hay những bãi dâu, bãi bắp xanh ngắt khua gió dọc triền sông.
Hôm nay cũng vậy, từ bến đò về ban trưa nắng lúc hừng, lúc râm, đi qua bãi cỏ xanh, Linh xúc cảm hát một mình. Vì hơi vắng vẻ nên tuy hát khe khẽ mà tiếng Linh vẫn âm vang cùng những tiếng chim kêu chiêm chíp đâu đó. Linh cứ hồn nhiên hát, mơ màng nhìn phong cảnh rồi tự ngắm mình qua thân áo dài đang lăn tăn bay như những vạt sóng nắng trôi, và Linh cũng không ngờ có một ánh mắt sau hàng cây đang nhìn mình. Linh ngước lên...mặt đỏ bừng.
"Thiệt là quê qua đi thôi, người ta nghe hết rồi!"
Hắn mỉm cười, đứng bên một con trâu mộng đang phì phì gặm cỏ:
- Cô hát hay lắm!
Hắn nheo nheo nhìn Linh như cười sau khi nói cái câu chọc quê ấy. Với Linh, cô không thể nào chịu nổi cái nhìn nữa khen nửa giễu ấy, huống chi hắn còn nói nữa chứ? Linh cố thinh để vượt qua nơi có những tia nhìn lạ ấy. Linh có cảm giác như muôn ngàn tia hào quang chiếu vào. Linh bối rối vì chưa hết quê. Đôi bàn chân Linh hình như cũng bối rối, rồi ríu lại, đạp xệu xạo. Chiếc guốc văng khỏi pê đan xe đạp. Chiếc xe hốt hoảng lạng vào bãi cỏ tranh rồi ngã nhào.
- Trời ơi, lại thế này ư?
Tiếng chân người chạy tới. Lại hắn. Hắn dựng chiếc xe dậy, trong lúc Linh đang loay hoay tim chiếc guốc. Giấy, vở trong cặp tung ra bay lả tả trên cỏ. Hắn lại nhào theo nhặt từng tờ. Cho mãi đến khi nhặt đầy đủ thì hắn mồ hôi nhễ nhại, mặt đỏ bừng bừng...
- Tôi nhặt hết rồi đấy, cô ngã có đau không?
Linh vẫn chưa hết giận. Người đâu mà nhìn người ta kỳ thế? Nhìn đến nỗi người ta quê mà té nhào rồi còn bày đặt chạy tới làm hiệp sĩ.
Linh lẩm bẩm:
- Cám ơn! Tôi không sao cả...
Rồi cô điềm nhiên dắt xe đi.
Hắn chết sững khi "lãnh trọn" câu cám ơn nặng cả ngàn ký dỗi hờn của cô nàng. Rồi hắn ngước nhìn bầu trời lơ thơ vài cụm mây trắng, quệt những giọt mồ hôi đang rứa ra, đi lủi thủi về phía con trâu đang nheo mắt nhìn...
Trưa sau Linh cảnh giác không "văn nghệ" nữa, và cô cố gắng giữ tay lái cho vững. Nhìn chỗ ngã xe hôm qua, cô vẫn chưa hết quê. Chợt Linh lại giật mình vì tiếng nói quen thuộc:
- Không hát nữa hả cô bạn?
"Trời ơi, lại cái cha hiệp sĩ rởm!"
Hắn cũng vẫn như hôm qua, nheo nheo mắt nhìn dễ ghét. Chừng cha ấy đang mong xe đổ để chạy tới đỗ đó! Sức mấy! Linh đạp tràn, bỏ lại sau tiếng thở dài của hắn...
Linh bực bội vô cùng, không ngờ vùng này lại xuất hiện một tên lởm rởm đời lãng nhách, Hắn cứ đợi Linh đi học về để chọc quê cho người ta...té. Cái trò cây si này là Linh chúa ghét. Ở lớp Linh cũng vậy, có mấy tên hay bày trò mượn vở, mượn sách, rồi "vô tình" bỏ quên mấy câu thơ hay vài lời văn chép trong mấy tiểu thuyết để "ngỏ lời"...Để trị lại Linh cũng "vô tình" đưa cho mấy đứa bạn gái trước mặt mắt tên "bày trò" ấy. Sau vài cú như thế, mấy chàng an tâm "âm thầm" tuyệt vọng.
Thế mà bây giờ, nơi bến sông quê hương này lại có kẻ gây rối. Thiết tức ơi là tức! Linh cố quên đi mà không được. Cứ về đến chỗ đó, thấy hắn, Linh ngước nhìn lên trời, đạp lướt qua. Cô thấy vô cùng khoái trá khi nghe tiếng hắn thở dài sau lưng. Ai biểu...
Thời gian trôi đi, Linh cứ "hành hạ' anh chằng "hiệp sĩ" chăn trâu ấy. Có khi trở thành trò vui lúc đi học về của Linh. Còn hắn vẫn lủi thủi bên con trâu ở ven đường như một bóng cây.
Linh băn khoăn không biết giờ này có còn đò không? Vì chưa lần nào Linh về trễ như hôm nay. Ham vui liên hoan mãi mà quên mất giờ giấc cho đến khi nhìn đồng hồ thì đã chín giờ hơn. Linh không dám ở lại vì chưa xin phép ba má. Mấy đứa bạn Linh đưa cô về đến gần bến sông. Bãi sông vắng lặng, không biết bác Sáu lái đò còn đợi không? Linh gọi:
- Bác Sáu ơi....!
Từ trên bờ, có người đi xuống đò. Trời, mừng quá!
- Bác Sáu ơi, con là Linh đây...!
Con đò vẫn im lặng lướt sang sông.
- Bác Sáu ơi...! – Linh reo lên.
Nhưng người lái đò vẫn im lặng. Sao kì vậy ta? Chắc bác bực vì Linh về khuya chăng? Phải rồi, hèn chi.