***
Tôi còn nhớ đêm Giáng Sinh trống vắng năm 2007, bữa ăn tối diễn ra trong yên lặng, chỉ vang lên những tiếng nhạc lơ lửng từ radio và vài lời huyên thuyên về bóng rổ của Nick. Rồi Nick và Laura lại đánh cờ. Trong lúc chờ Laura xếp bàn cờ, Nick phát hiện chiếc đồng hồ bạc treo tường đã ngừng hoạt động. Anh bạn thôi có thói quen cứ năm phút lại ngó vào đồng hồ, mà cậu lại ghét những thứ đeo tay. Gã kỳ lạ. Lấy lý do đang đấu trí với nữ kì thủ, cậu ra lệnh tôi thay pin cho chiếc đồng hồ bạc tội nghiệp. Và ngay lúc ấy, Nick có vẻ để ý đến chiếc đồng hồ đeo tay của Laura. Nó cũ kĩ, tróc lớp mài, màu đồng, và chiếc kim giờ vĩnh viễn chỉ vào số 8.
- Cô có cần "thay pin" cả cái kia không? - Cậu bảo, tay chỉ vào chiếc đồng hồ cũ.
- Tôi cố ý để nó như vậy.
Tôi quay xuống nhìn họ, thì thấy Nick nặn ra bộ mặt cực kì khó hiểu.
- Nếu là vật trang trí thì thú thật, tôi thấy nó chả đẹp.
Một khoảng thinh lặng, rồi Laura đặt mạnh nước cờ. Tiếng "cạch" khiến tôi giật cả mình, chắc Nick cũng thế.
- Có bao giờ anh ước thời gian hãy ngừng trôi không?
Tôi không nghe Nick nói gì, hẳn cậu đang suy tư, nhưng về nước đi tiếp theo hay về câu nói của Laura? Rồi, tôi cũng nghe thấy tiếng đi của quân cờ Nick.
- Ước làm gì khi nó không thể thành hiện thực?
- Cuộc sống không làm cho anh, thì anh tự làm cho mình - Cô đáp nhanh, giọng chắc nịch.
Loáng thoáng, tôi nghe tiếng Nick cười khe khẽ.
- Ví dụ, khi nào thì cô muốn thời gian ngừng lại?
Khi hoàn thành nhiệm vụ với chiếc đồng hồ, tôi bước cẩn thận xuống chiếc ghế cao rồi nhìn về phía họ. Tôi thấy Nick và Laura đang hướng bốn ánh mắt vào nhau, chăm chú, dò xét và bối rối. Tôi khá ngạc nhiên, vì trước giờ, theo tôi để ý, Laura hầu như không nhìn vào mắt cậu ấy. Tôi đảo mắt quanh phòng, thấy lạ vì bỗng nhiên không một tiếng động, tiếng gió thổi, tiếng nhạc Giáng Sinh buồn bã, tiếng xe cộ náo nhiệt ngoài phố như đồng loạt tan vào hư không. Tôi vừa thay pin cho đồng hồ cơ mà?
Laura không hề cười, cô thoát khỏi ánh mắt của Nick rồi đi nước cờ cuối cùng kết thúc trận đấu.
- Điển hình là giây phút tôi thấy bộ mặt thua cuộc của anh.
Xong, cô đứng lên rồi tiến ra ngoài vườn. Chắc để hút thuốc.
- Này – Nick nhìn tôi – sao cô ấy cứ mặc áo quá mỏng vào những ngày lạnh thế nhỉ?
Nick lại thua, nhưng lần này trông anh bạn không tức giận hay cay cú gì cả. Cậu vẫn ngồi đó ngắm những quân cờ, nhưng trong ánh mắt, tôi cảm giác tâm trí cậu đang phiêu lãng ở một nơi khác.
Tôi nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, kim phút vừa di chuyển một nhịp.
***
Ngày cuối cùng của mùa thu vào năm 2008, tôi, Nick và Laura dành buổi chiều để đi dạo dọc con phố. Chúng tôi đều không nhiều bạn, nhưng ngay thời khắc này chúng tôi thấy hài lòng về điều đó. Khung cảnh ngày cuối thu đậm màu hổ phách, hay màu trà cùng những ánh đèn đường leo loét làm ẩn hiện lên vô vàn gương mặt rối mù. Đường phố lúc bấy giờ khá ảm đạm và u uất, hay do mùa đông đã gần kề?
Thong dong trên vỉa hè, chúng tôi ban đầu đi hàng ba, nhưng dần dần tôi lùi về sau; ngắm hai người bạn của tôi. Laura bước bên cạnh Nick, hút thuốc và cô vẫn mặc chiếc áo khoác khá phong phanh. Nick thỉnh thoảng quay sang hỏi rằng cô có lạnh không, nhưng Laura luôn lắc đầu, dẫu tôi thấy đôi vai cô khẽ run lên khi gió bất chợt tràn đến. Họ trò chuyện điều gì đó mà tôi không nghe rõ. Nick có vẻ là người tung ra nhiều câu hỏi. Nhưng tôi đoán Laura sẽ chẳng cho cậu lấy một câu trả lời trọn vẹn. Một người đàn ông đội mũ trùm màu nâu với bộ dạng hấp ta hấp tấp va phải Laura, cú va khá mạnh, khiến cơ thể mảnh dẻ của cô ngã sang Nick. Nick đỡ lấy cô. Qua những làn khói thuốc mong manh, họ nhìn nhau, ngỡ ngàng, bối rối nhưng lần này lại thoáng chút trìu mến. Một sợi dây vô hình nối liền ánh mắt họ, nhưng rồi Laura liền cắt đứt sợi dây ấy. Có ai đó vừa kéo Laura quay trở về mê cung mà chính cô luôn lạc lối. Họ tiếp tục sánh bước bên nhau, thư thái, bình yên và không hề vội vã.
12 giờ khuya, Laura đã yên giấc trên giường. Nick và tôi ngồi uống rượu trên quầy bar nhỏ. Tôi đã hỏi về cuộc trò chuyện giữa họ. Tay Nick mân mê ly rượu nho, ánh mắt cắm sâu vào ly rượu như thể muốn soi từng tinh thể trong chất lỏng màu tím ấy.
- Tớ hỏi cô ấy về những hình xăm, rồi vài điều mà tớ muốn biết – Nick thở dài – thật khiếm nhã, nhưng tớ không ngăn được mình. Tớ muốn hiểu mọi thứ về cô ấy.
- Thế Laura có trả lời không?
Nick lắc đầu.
- Cô ấy bảo vô ích thôi. Tớ không biết nữa. Nhiều lần trên đường về nhà, tớ không khỏi hoài nghi rằng Laura sẽ biến mất...
Cậu bạn tôi vốc hết ly rượu nho, chống tay lên bàn rồi day day hai mí mắt.
- Laura bảo tớ và cô ấy đã gặp nhau sai thời điểm.
- Cậu có hỏi rõ hơn không?
- Không. Nhưng, tớ nghĩ mình có thể đoán được. Những hình xăm đó...
Tôi nghĩ Nick thật sự đã nhìn ra một điểm gì đó ở Laura. Cô nàng như một mê cung ma quái không hề tồn tại đích đến, và khiến con mồi lạc lối vĩnh viễn. Nick dẫu không biết mình đang đi về đâu, nhưng chẳng tài nào cưỡng lại được. Con người muốn sinh tồn thì phải có khao khát. Cậu đơn giản chỉ đi theo trái tim của mình.
Nhiều đêm thấy Laura đơn độc hút thuốc ngoài lan can, cậu đã cố nốc cafe để ngồi đó cùng cô, dù cả hai chẳng nói gì. Giữa họ có khá ít cuộc trò chuyện, nhưng sao tôi cảm nhận họ vẫn hiểu nhau. Tôi thường ngồi tư lự ở quầy bar nhỏ để quan sát họ, và tôi chẳng thấy được gương mặt Laura ẩn hiện sau những làn khói thuốc. Tôi không bao giờ biết cô ấy đang nghĩ gì, cũng như không bao giờ biết vẻ mặt cô ấy sẽ như thế nào khi đối diện với Nick. Tôi chỉ bắt gặp, vài lần, Laura đứng tựa vào dãy cửa kính để ngắm Nick chơi bóng. Trông cô lúc ấy rất thanh thản và hiền lành. Dần dà tôi để ý, mỗi lần Nick xuất hiện là cô ấy hút thuốc, thậm chí còn để mặc những làn khói trắng trôi ra khỏi đôi môi cô và vây bám lấy gương mặt Nick. Hành động ngông nghênh vốn có hay chỉ là cách Laura tự bảo vệ bản thân cô ấy?
Thời gian dần trôi qua, Nick bảo với tôi mùi cafe thật hấp dẫn. Các hình xăm trên thân thể nóng bỏng kia bỗng trở nên thật đẹp trong mắt cậu. Khói thuốc lá phì phèo của Laura trở thành thứ thuốc phiện của riêng Nick. Về đồ lót bỏ quên thì tôi không còn nghe cậu quát tháo gì nữa. Và thay vì càu nhàu, Nick chỉ lẳng lặng đỡ một Laura như vừa tẩm trong rượu vang vào giường ngủ, đắp chăn hộ cô nàng, chưa kể đến việc cậu hay khoác áo cho Laura vào những tháng ngày mùa đông lạnh giá.
Suy cho cùng, Laura vẫn khiến cậu ta phát điên.
***
Một đêm nọ, tôi bừng tỉnh sau cơn ác mộng đáng sợ. Tôi mơ thấy mình lạc giữa một chiến trận, xung quanh toàn âm thanh chết chóc của súng đạn, của những tiếng thét hãi hùng, điên loạn. Sau khi cố trấn tĩnh, tôi bước ra ngoài phòng bếp tìm kiếm ly nước. Chợt, tôi nghe thấy tiếng của Nick và Laura. Không đơn thuần là trò chuyện đêm khuya, họ dường như đang to tiếng với nhau. Nick chống hai tay lên, dồn Laura nép sát vào tủ lạnh.
- Tại sao em luôn cố trốn tránh tôi?
- Câu hỏi đó thật vô lý khi tôi đang đứng trước mặt anh thế này đây - Laura thờ ơ đáp.
- Ánh mắt của em.